Lam Lan không hiểu.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô tính hỏi, cô nhìn Thường Vô Ý, rôi câm miệng lại.
May mà Tiểu Mã đã giải thích :
- Nơi đây bốn bề trống lỗng, bất kể có người nào lại, chúng ta đều có thể thấy ra được ngay.
Trương Lung Tử nói :
- Huống gì bọn họ còn chưa kịp thời tìm ra người trợ giúp, đợi bọn họ tìm tới nơi, trời đã tối, bọn ta cũng đã đi mất.
Trời còn chưa tối.
Bọn họ còn chưa đi, cũng còn chưa thấy ai, nhưng bọn họ nghe có tiếng người.
Một thứ tiếng không giống tiếng người, có vẻ giống như tiếng heo bị chọc tiết hơn.
Nhưng cái tiếng ấy lại do người phát ra.
... Mấy hôm nay dê béo lên núi không ít, hiện tại có phải đã có mấy con dê đã bị gặp phải độc thủ?
Tiểu Mã đã ngồi xuống, y lại nhảy bật dậy.
Thường Vô Ý còn nằm đó, cặp mắt còn đang nhắm, nhưng y bỗng nói :
- Ngồi xuống.
- Ngươi nói ai ngồi xuống?
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi.
Tiểu Mã hỏi :
- Tại sao ngươi muốn ta ngồi xuống?
Thường Vô Ý nói :
- Bởi vì không phải ngươi lại đây để xen vào chuyện người khác.
Tiểu Mã nói :
- Tiếc là trời sinh ta cứ muốn đi xen vào chuyện người khác.
Thường Vô Ý nói :
- Vậy thì ngươi đi đi.
Tiểu Mã nói :
- Dĩ nhiên là đi.
Thường Vô Ý nói :
- Ta có thể bảo đảm một chuyện.
Tiểu Mã hỏi :
- Chuyện gì?
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi chết rồi nhất định không có ai đi thu xác cho ngươi.
Tiểu Mã nói :
- Ta thích được chôn vào bụng người khác, ít nhất ta cũng sẽ được cơ hội được chôn vào bụng người khác.
Thường Vô Ý nói :
- Chỉ tiếc là người ta chỉ muốn ăn thịt đàn bà con gái.
Tiểu Mã nói :
- Thịt của ta cũng rất mềm.
Y đã chuẩn bị đi.
Có điều, y còn chưa kịp đi, đã có người lại.
Bên trái tảng đá, có một khu rừng.
Khu rừng rất rậm rạp, cách tảng đá chừng hơn mười trượng.
Lúc nãy tiếng kêu như heo bị chọc tiết, chính là từ bên đó vọng lại. Hiện tại đã có mấy người từ trong rừng chạy ra.
Mấy người đó trên người đầy những máu me, có người bị cụt tay, có người bị cụt chân.
Bọn họ chạy ra đến nơi, còn đang la lên thê thảm, tiếng rú còn chưa dứt, bọn họ đã ngã ầm ra đó.
Ngã ngay dưới tảng đá.
Thấy người chết mà không cứu, dù có chặt đầu Tiểu Mã, y cũng không chịu làm.
Y là người đầu tiên nhảy xuống, cũng chỉ có y là người nhảy xuống.
Thường Vô Ý vẫn còn nằm đó.
Lam Lan còn ngồi yên trong kiệu.
Lão Bì tuy vẫn còn đang đứng, nhưng hình như y đã ngủ, ngủ còn ngon hơn cả Thường Vô Ý.
Hương Hương nhìn Trương Lung Tử.
Trương Lung Tử còn chưa ngủ, vì vậy y chỉ còn nước mặt dày mày dạn nhảy xuống.
Y là kẻ điếc, nhưng y không phải là kẻ ngốc, dù y có muốn giả làm kẻ ngốc cũng không xong.
Bởi vì y biết Hương Hương đang nhìn y.
Lỗ tai của y tuy điếc đặc, cặp mắt của y vẫn còn sáng như mắt mèo.
Tám người đang nằm ngổn ngang dưới tảng đá, có người đang lăn lộn rên la, có người đang quờ quạng rên rỉ.
Có người không những không lăn lộn được, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích không nổi.
Người nào cũng đầy máu me trên thân mình.
Máu tươi đỏ lòm, đỏ thật ghê sợ.
Tiểu Mã muốn lại cứu người bị cụt tay trước, lại muốn cứu người bị cụt chân trước, rồi lại muốn cứu người ra máu nhiều nhất trước.
Thật tình y không biết nên cứu ai trước.
May mà lúc này Trương Lung Tử đã nhảy xuống.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi xem mình phải làm sao đây?
Trương Lung Tử nói :
- Cứu người bị thương nhẹ nhất.
Tiểu Mã không phản đối.
Y biết Trương Lung Tử nói rất hợp lý, chính y cũng nghĩ như vậy, có điều trái tim y hơi mềm.
Người bị thương nhẹ nhất, sẽ có hy vọng cứu sống được, chỉ có người sống mới nói ra được cảnh ngộ của họ.
Thảm ngộ của người khác, có lúc chính là kinh nghiệm quý báu của mình.
Kinh nghiệm lúc nào cũng rất hữu dụng.
Người bị thương rất nhẹ, nhưng tuổi tác không còn trẻ.
Máu của y chảy ra ít nhất, những nếp nhăn trên mặt của y lại nhiều nhất.
Tiểu Mã xốc y ngồi dậy, tát cho y hai bạt tai trước.
Tát tai không phải la vì phẫn nộ hay oán hận, có lúc cũng là vì thương.
Có lúc cũng để cho một người bừng tĩnh lại.
Hai cái bạt tai đánh xong, người này quả nhiên mở mắt ra, tuy chỉ hé một đường chỉ, nhưng cũng coi như là đã mở mắt ra.
Tiểu Mã hỏi :
- Các ngươi ở đâu lại?
Người này thở hổn hển một hồi, rên rỉ nói :
- Người sói... người sói... đòi tiền... đòi mạng...
Y không trả lời vào câu hỏi, Tiểu Mã đành phải hỏi lại :
- Các ngươi tự dưng sao lên núi Lang Sơn làm gì?
Người này nói :
- Bởi vì... bởi vì... bởi vì... ta muốn làm thịt ngươi.
Y nói liên tiếp ba câu "bởi vì", Tiểu Mã đang lắng tai nghe chăm chú.
Y chờ Tiểu Mã đang chăm chú nghe, trong lúc nói năm chữ "ta muốn làm thịt ngươi", y cũng đồng thời xuất thủ.
Không những y xuất thủ, bảy người kia cũng đồng thời xuất thủ, bốn người đối phó một người, tám người đối phó hai người.
Chương trước | Chương sau