Bọn Bốc Chiến cũng không thấy động đậy, bởi vì Châu Ngũ thái gia còn chưa phát ra hiệu lệnh!
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đấy có phải vì ông ta muốn giữ người này lại để tự mình ra tay đối phó?
Bởi vì ông ta mới là tay đệ nhất cao thủ trên Lang Sơn, chỉ có ông ta mới là kẻ có tài năng đối phó với người trẻ tuổi này.
Môn khí công kinh người của ông ta, trong giang hồ quả thật rất ít có người nào sánh bằng.
Gã thiếu niên thâm tàng không để lộ ra, võ công lại càng thâm bất khả trắc.
Bọn họ đánh nhau lần này, ai thắng ai thua?
Không ai dự liệu được, nhưng bàn tay của mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi, bất kể ai là kẻ thắng thua trong bọn họ, trận chiến khích liệt hung hiểm này, chắc chắn là trước giờ chưa ai đã từng thấy qua.
Gã thiếu niên đã bước đến gần bức rèm, Châu Ngũ thái gia còn đang ngồi chễm chệ phía sau bức rèm, không một tí cử động.
Có phải ông ta đã có dự kiến gì trong đầu?
Quyền đầu của Tiểu Mã đã nắm chặt lại, trong lòng y đang hỏi chính mình :
- Người khác dám bước qua, tại sao mình không dám? Không lẽ mình quả thật là con lừa đã bị người ta kéo qua kéo lại rồi sao?
Chuyện gì y còn có thể chịu được, chịu cùng cực, chịu đói, chịu ăn đao, y chẳng màng.
Nhưng chuyện này y chịu không nổi.
Trên đời này có hạng người thà chết không chịu nổi tức bực, Tiểu Mã chính là hạng người đó.
Y bỗng xông lại, lấy hết sức bình sinh xông lại, xông qua bệ đá.
Không ai ngăn trở y, bởi vì mọi người đang tập trung sự chú ý vào người gã thiếu niên.
Đợi đến lúc mọi người nhìn qua y, người của y đã như mũi tên bay tới bức rèm, xông thẳng tới tận trước mặt Châu Ngũ thái gia.
Một người tuổi tác đã lớn rồi, thông thường sẽ biến ra hơi cô tị cổ quái một tí.
Châu Ngũ thái gia biến đổi có hơi nhiều.
Mấy năm gần đây, trừ kẻ tâm phúc bên cạnh của ông ta là Vô Thiệt Đồng Tử ra, ngay cả Bốc Chiến là người đã từng bên cạnh ông ta lâu nhất, cũng không dám bước vào sau bức rèm một bước.
... Vô phép bước vào, loạn kiếm phân thây.
Cỡ tính khí nóng nảy bạo liệt của ông ta, dĩ nhiên sẽ nhất định không dung tha cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã có chống đở được một chiêu công kích của ông ta không?
Thường Vô Ý cũng đã chuẩn bị xông vào, có chết cũng phải chết chung một chỗ với bạn bè.
Nào ngờ Châu Ngũ thái gia vẫn còn đang ngồi chễm chệ ở đó, không có lấy một cử động.
Tiểu Mã cũng không cử động.
Vừa xông vào, y đã đứng sững ra như trời trồng ở đó trước mặt Châu Ngũ thái gia, hình như y đột nhiên bị một thứ ma pháp gì thần kỳ chế ngự, biến thành một người gỗ đá.
Không lẽ sau bức rèm có thứ ma lực gì thần bí tồn tại ở đó? Có thể biến một người bằng xương bằng thịt thành gỗ đá?
Hay là Châu Ngũ thái gia đã luyện thành một thứ võ công gì thần kỳ, không cần phải xuất thủ, vẫn có thể lấy mạng người khác như thường?
Trên đời này không phải vốn có nhiều điều không ai tưởng tượng ra nổi, giải thích cho nổi?
Đối với những chuyện như vậy, bất kỳ ai cũng đều có cảm giác vô cùng kinh khủng không thể kháng cự được.
Thường Vô Ý nắm chặt lấy thanh kiếm, bước từng bước một lại.
Trong bụng y cũng đang sợ, áo của y đã ướt sũng mồ hôi, nhưng y đã quyết ý trong lòng, không hề thoái bước.
Không ngờ y chưa bước lại bức rèm, Tiểu Mã bỗng cử động.
Tiểu Mã không biến thành gỗ đá, cũng không bị ai khống chế, nhưng y quả thật đã thấy một chuyện quái lạ không thể tưởng tượng được.
Vừa xông lại bức rèm, y lập tức phát hiện ra, cái vị Lang Sơn Chi Vương hò hét ra lửa ra sấm, đương thế vô địch ấy, lại là một người đã chết.
Không những đã chết, còn chết đã lâu ngày.
Sau bức rèm, hương khói bay tản mạn, Châu Ngũ thái gia đang ngồi chễm chệ trong bảo tòa, không có lấy một cử động, bởi vì toàn thân ông ta đã cứng ngắc như đá.
Những lớp thịt trên mặt ông ta bởi vì co rút lại mà đã biến ra nhăn nhúm, gương mặt vốn rất trang nghiêm, đã biến thành tà ác khủng bố vô cùng.
Không ai biết ông ta đã chết bao lâu rồi.
Thi thể của ông ta không bị rữa nát hôi thúi ra, bởi vì nó đã được tẩm bởi một thứ thuốc thần bí nào đó.
Bởi vì có người muốn lợi dụng thi thể của ông ta để phát hiệu thi lệnh, khống chế toàn thể bá nghiệp trên Lang Sơn.
Người nãy giờ nói chuyện thay cho ông ta, chính là kẻ đó.
Y nhất định không thể để cho ai biết được bí mật này, vì vậy nhất định không thể để cho ai lại gần bức rèm.
Y chỉ có thể tín nhiệm được một người là Vô Thiệt đồng tử, bởi vì không những y không có lưỡi, cũng không có dục vọng.
Hiện tại Tiểu Mã cũng đã hiểu ra, tại sao Trương Lung Tử liều mạng xông vào đó.
... Trời sinh y có cặp mắt quá sắc bén, không những vậy còn đã được quen huấn luyện, chính lúc hai tiếng "đứng lại" làm cho bức rèm châu bị chấn động, y đã phát hiện ra bí mật.
... "Đứng" là chữ mở miệng ra, nhưng người đang nói chữ đó, cái miệng không thấy cử động gì cả.
Y nhìn ra được, người ngồi chễm chệ phía sau bức rèm đã chết rồi, nhưng y lại quên đi rằng, người chết không nói được, người đang nói ắt là người khác, người đó dĩ nhiên không để cho y còn sống nói ra bí mật.
Tiểu Mã đứng ngẩn người ra đó thật lâu, y chỉ cảm thấy trong lòng mình có nổi bi ai không tả xiết được, vì một vị Lang Sơn Chi Vương tung hoành một cõi mà bi ai, vì loài người mà bi ai.
Bất kể người nào lúc sống có bao nhiêu là quyền lực, chết rồi, cũng đành phải để mặc người khác muốn bày bố ra sao thì bày bố.
Y than thở một hồi, quay đầu lại, bèn thấy một người còn bi thương hơn.
Gã thiếu niên thân thế không rõ ràng này, cũng đang nhìn như si như dại vào Châu Ngũ thái gia, trên gương mặt trắng bệch, nước mắt đang chảy đầm đìa.
Tiểu Mã nhịn không nổi hỏi :
- Chú rốt cuộc là người như thế nào?
Gã thiếu niên không mở miệng ra.
Tiểu Mã nói :
- Ta biết chú không phải họ Lam, cũng không phải là Lam Ký Vân.
Ánh mắt của y lấp loáng, y bỗng hỏi :
- Có phải chú họ Châu không?
Gã thiếu niên vẫn còn chưa mở miệng ra, nhưng y đã từ từ quỳ xuống, quỳ trước mặt Châu Ngũ thái gia.
Tiểu Mã bỗng hiểu ra :
- Không lẽ chú là... chú là con của ông ta?
Chỉ nghe một người bên ngoài rèm nhẹ nhàng nói :
- Đúng vậy, y chính là con trai độc nhất của Châu Ngũ thái gia, Châu Vân.
Châu Ngũ thái gia vẫn còn chễm chệ ngồi trong bảo tòa, từ ngoài bức rèm nhìn xa xa lại, vẫn còn trang nghiêm như thần thánh.
Đứa con trai độc nhất của ông ta còn đang quỳ trước mặt, thầm nhỏ lệ.
Bốc Chiến đứng xa xa nhìn, trong mắt hình như cũng có hàng lệ nóng đang ứa ra.
Tiểu Mã nói :
- Ngươi và Châu Ngũ thái gia là bạn đã lâu năm?
Bốc Chiến nói :
- Đã bao nhiêu năm nay.
Tiểu Mã nói :
- Nhưng lúc nãy ngươi không nhận ra được Châu Vân là con trai của ông ta?
Bốc Chiến nói :
- Châu Vân lúc mười ba tuổi đã rời khỏi Lang Sơn, mười năm nay chưa hề về lại bao giờ.
Đối với bất cứ một người nào, mười năm là một khoảng thời gian dài, biến đổi trên con người họ cũng rất lớn lao.
Tiểu Mã nói :
- Tại sao y muốn đi ra ngoài? Tại sao y không về lại?
Bốc Chiến nói :
- Y trời sinh là một kỳ tài về vũ học, lúc mười ba tuổi, đã cho võ công của mình không còn thua gì cha mình, muốn ra ngoài khai phá cho mình một thiên hạ.
Tiểu Mã nói :
- Nhưng cha của y không chịu cho y đi.
Bốc Chiến nói :
- Một người cuối cuộc đời có một đứa con trai, dĩ nhiên không đành để con trai độc nhất của mình bỏ mình đi ra ngoài đời.
Tiểu Mã nói :
- Vì vậy Châu Vân lén bỏ nhà ra đi?
Bốc Chiến nói :
- Y là một người có chí khí, vả lại tính khí cũng cố chấp như phụ thân của y, nếu đã quyết định chuyện gì rồi, chẳng ai có cách gì làm cho y thay đổi chủ ý được.
Lão than thở một hồi rồi lại nói :
Chương trước | Chương sau