The Soda Pop
Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long - Hồi 14 - Giết người đền mạng

↓↓
Kiếm đã rút ra, lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu. Quyền đầu cũng đã nắm chặt lại.


Gương mặt của Thường Vô Ý xanh lè, không có một chút biểu tình.


Tiểu Mã nói :


- Mau chùi sạch máu trên lưỡi kiếm của ngươi.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thường Vô Ý hỏi :


- Tại sao?


Tiểu Mã nói :


- Bởi vì nếu ta giết không được ngươi, ngươi sẽ giết ta, ta không muốn để cái thanh kiếm còn có vấy máu của chó đó đâm vào cổ họng của ta, ta chưa từng ăn cả đến thịt chó.


Thường Vô Ý nói :


- Có lý.


Y chùi lưỡi kiếm ngay vào chiếc giao ỷ bằng da hỗ.


Tiểu Mã thì đã quay người lại đối diện với bức rèm nói :


- Không được, nhất định không được.


Châu Ngũ thái gia hỏi :


- Chuyện gì không được?


Tiểu Mã nói :


- Tôi không thể giết y được.


Châu Ngũ thái gia hỏi :


- Tại sao?


Tiểu Mã nói :


- Bởi vì tôi sực nhớ ra một chuyện.


Châu Ngũ thái gia hỏi :


- Chuyện gì?


Tiểu Mã nói :


- Nơi đây của ông, quy củ là giết người đền mạng.


Châu Ngũ thái gia nói :


- Đúng vậy.


Tiểu Mã nói :


- Y giết, không phải là người, mà là chó.


Một người nếu đã tự thừa nhận mình là chó, người khác sao còn muốn xem y là người nữa?


Tiểu Mã nói :


- Tôi nghĩ, chắc nơi đây của ông không có quy củ "giết chó đền mạng" phải không?


Bất kỳ nơi nào cũng không thể có thứ quy củ nào như vậy.


Châu Ngũ thái gia bỗng cười lớn, bức rèm lại lung lay lên một trận, đồng thời tiếng thanh la lại nổi lên.


Cửa mở lớn ra.


Bốn người đi trước hai chiếc kiệu, bước vào trong, sau kiệu còn có hai người đi theo.


Hai người đi sau là Hương Hương và Trương Lung Tử, trong kiệu dĩ nhiên là hai chị em họ Lam.


Châu Ngũ thái gia nói :


- Các ngươi quả thật không hổ là bạn bè tốt với nhau, bất kể ra sao, ta cũng phải cho các ngươi được gặp nhau một lần trước đã.


Tiểu Mã rất muốn hỏi :


- Gặp xong rồi sẽ ra sao?


Nhưng y không hỏi.


Y đã cảm thấy được, chuyện này hình như không đơn giản có vậy, hình như trong đó còn rất nhiều nhiêu khê, đều là những chuyện ngoài ý liệu của y trước khi lên núi.


Hiện tại y đã lên đây, hình như y đã cưỡi trên lưng cọp.


Đây là chuyện tự y cam lòng tình nguyện, y chỉ còn biết ngồi trên lưng cọp, đợi xem biến hóa sẽ đi tới đâu.


Dù y có bị cọp nuốt chững đi cả thịt lẫn xương, y cũng chỉ còn có nước nhận mệnh vận của mình.


Nhưng y nhất định không thể lấy mắt nhìn những người bạn bè mà y kéo lên lưng hỗ cũng bị nuốt chững không còn thân xác.


May mà hiện tại y vẫn còn một mạng sống.


Bất kể chuyện sẽ biến hóa như thế nào, y đều chuẩn bị đem mạng mình ra hiến cho bạn bè, hiến cho người thân yêu của mình.


... Chỉ cần chết đáng giá trị, chết thì đã sao!


... Nhưng nếu vì bạn bè của mình, vì người thân yêu của mình, dù mình có sống thêm được một ngày thôi, cũng nhất dịnh không chết được.


... Vì vậy hiện tại y còn chưa chết được, y còn muốn sống vì bọn họ phấn đấu cho tới cùng.


Hương Hương đi rất chậm, hiển nhiên cô rất suy nhược.


Trương Lung Tử không xa cô một bước, y vẫn đi sát một bên cô, ánh mắt không hề rời khỏi người cô.


Nhưng cô ngay cả nhìn cũng không nhìn y nửa mắt, làm như bên cạnh mình không có một người nào như vậy.


Y chẳng màng.


Người y quan tâm là cô, không phải là chính mình.


Trên đời này rất có nhiều thứ tình cảm khó mà giải thích, cái thứ tình cảm y đang có là một trong những thứ đó.


Y lạc phách trong giang hồ, lao đao một đời, hiện tại tuổi tác cũng đã lớn, y biết mình không xứng với Hương Hương.


Chỉ bất quá y cũng là một người, sau nửa đời lủi thủi cô độc một mình, y cũng muốn tìm một nơi để ký thác an ủi linh hồn mình.


Cái thứ tình cảm của y đối với Hương Hương, không hoàn toàn là tình yêu trai gái, càng không phải là chiếm hữu, mà là thứ tình yêu hy sinh và dâng hiến.


Tiểu Mã không những hiểu rõ cái thứ tình cảm ấy, y còn tôn kính nó.


Bởi vì y biết, nó là tình cảm chân thật, bất kỳ thứ tình cảm nào, chỉ cần là chân thật, đều đáng được tôn kính.


Bốn gã đại hán khiêng kiệu đi vào, mặc áo đen đeo đao loáng loáng, kiêu hãnh dữ dằn, họ không phải là những gã khiêng kiệu cho bọn họ lúc lên núi.


Kiệu ngừng lại.


Hương bước lại kéo bức màn của chiếc kiệu thứ nhất ra, Lam Lan tựa vào tay cô bước xuống.


Qua bao nhiêu ngày nguy hiểm gian khổ, cô vẫn không có tí gì lộ vẻ mệt nhọc tiều tụy, ngược lại còn rực rỡ cả lên, mặt mày tươi tắn cả lên.


Trước khi cô lại, chắc cô đã trang điểm kỹ càng trong kiệu rồi.


Bởi vì không những cô mỹ lệ, cô còn thông minh nữa, cô biết vũ khí lợi hại nhất của người đàn bà là phong tư và dung mạo của họ.


Tiểu Mã vốn rất phục cô.


Trước giờ y chưa từng lúc nào bắt gặp cô lộ ra vẻ gì là không thoải mái trên gương mặt.


Lam Lan chỉ liếc y một cái, lập tức quay mặt về bức rèm, duyên dáng hạ người xuống làm lễ :


- Tôi tên là Lam Lan, xin được bái kiến Châu Ngũ thái gia!


Giọng của nàng kiều mị, phong tư của nàng ưu mỹ.


Châu Ngũ thái gia có già rồi, ông ta vẫn là một người đàn ông. Cô tin là chỉ cần đàn ông, sẽ không cách nào kháng cự lại được mỵ lực của cô.


Đấy là vũ khí duy nhất cô có thể dùng để đối phó với Châu Ngũ thái gia.


Châu Ngũ thái gia không có tí phản ứng nào.


Lam Lan lại nói :


- Tuy tôi là một người đàn bà bình thường vô dụng, nhưng có lúc cũng không chừng làm được chuyện gì cho lão nhân gia, chỉ cần lão nhân gia phân phó, chuyện gì tôi cũng xin tuân mệnh.


Câu nói ấy không lộ liễu trơ trẽn, nhưng cái vẻ phong tình trong câu nói, chỉ cần là đàn ông, dều phải nhận ra được.


Nàng tin rằng, Châu Ngũ thái gia sẽ nhất định không từ chối, nàng đã chuẩn bị lấy tư thế quyến rũ nhất để bước vào.


Chỉ cần tiếp cận được với người sau bức rèm, bất kể chuyện gì cũng đều có hy vọng.


Không ngờ lần này, vũ khí của nàng hoàn toàn không có hiệu lực.


Châu Ngũ thái gia chỉ lạnh lùng nói hai tiếng :


- Đứng lại!


Lam Lan chỉ còn nước đứng lại, nhưng cô còn muốn thử thêm lần nữa, cô dịu dàng nói :


- Tôi chỉ bất quá muốn được nhìn phong thái của lão nhân gia, không lẽ ngay có một chuyện đó lão nhân gia cũng không cho sao?


Châu Ngũ thái gia nói :


- Ngươi có thấy bệ đá trước mặt của ngươi không?


Dĩ nhiên là Lam Lan thấy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Số điện thoại ma

Số điện thoại ma

Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin vào cái sim điện thoại ma ấy. Vẫn tỉ tê hàng tá chuyện.

24-06-2016
Váy cưới đỏ

Váy cưới đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Lam

25-06-2016
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Bản Sang sau mưa

Bản Sang sau mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn Tháng năm không ở lại) Vì cô

27-06-2016
Những ngày mưa lạ

Những ngày mưa lạ

Kỳ nghỉ bất chợt Đợt break sau common test bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa

28-06-2016
Cuối năm cưới

Cuối năm cưới

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Một cõi duyên trần

Một cõi duyên trần

Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại

24-06-2016