Tiểu Mã nói :
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vì vậy, nếu ông chịu thu song quyền này của tôi, đối với ông cũng còn chỗ dùng được.
Lão già quét hoa nói :
- Dĩ nhiên là hữu dụng lắm.
Tiểu Mã hỏi :
- Ông chịu thu?
Lão già quét hoa nói :
- Ta cũng rất muốn thu, nhưng rất tiếc là song quyền đầu của ngươi không phải để dành cho ta.
Tiểu Mã nói :
- Tôi đưa cho Châu Ngũ thái gia.
Lão già quét hoa nói :
- Đúng vậy.
Tiểu Mã nói :
- Ông là Châu Ngũ thái gia, Châu Ngũ thái gia là ông.
Lão già quét hoa bật cười.
Chính ngay lúc đó, phía sau bỗng nghe có tiếng kim la vang lên.
Lão già quét hoa mỉm cười nói :
- Lần này tuy ngươi lại nhìn lầm người nữa, nhưng Châu Ngũ thái gia đã chuẩn bị gặp ngươi.
Tiểu Mã ngẩn người ra.
Lão già quét hoa nói :
- Còn có một điểm ngươi cần phải nhớ cho rõ.
Tiểu Mã chỉ còn nước lắng nghe.
Lão già quét hoa nói :
- Ta nhất định không phải là tay cao thủ đệ nhất trên núi, trước mặt Châu Ngũ thái gia, ta chẳng có lấy cả cơ hội để xuất thủ.
Tiểu Mã cơ hồ không tưởng tượng được trên đời này còn có người nào vũ công cao hơn lão, nhưng y lại không thể không tin.
Lão già quét hoa nói :
- Vì vậy ngươi đứng trước mặt ông ta, đừng có hỗn hào, cũng đừng xuất thủ, nếu không chắc chắn ngươi sẽ chết ngay.
Lão ta nói rất trịnh trọng, rồi bỗng cười một tiếng, nói :
- Khắp thiên hạ, người thấy được mặt thật của ông ta không có nhiều. Vì vậy ngươi vào trong đó rồi, dù chết hay sống, cũng coi như không uổng đã đi chuyến này.
Phía sau còn có một cánh cửa.
Tiếng kim la lại vang lên, cánh cửa mở lớn.
Tiểu Mã đứng ở ngoài cửa ngẩn người ra.
Lúc này y đang đối diện một gian đại sảnh bề ngang bảy trượng, bề sâu hai mươi bảy trượng, y bước ngoài giậu vào, thật tình không hề nghĩ đến sau mấy gian phòng lại có một nơi như vậy.
Trong đại sảnh không có thứ gì cả, bốn vách trắng như tuyết, ngoài hai mươi bảy trượng đó còn có một cánh cửa.
Trên cánh cửa có treo một bức rèm châu, một người dang ngồi sau bức rèm đó.
Tiểu Mã nhìn không rõ gương mặt của ông ta, thậm chí ngay cả mũ áo cũng nhìn không rõ, nhưng y cảm thấy có một thứ khí thế trấn nhiếp kinh người, như thanh kiếm đầy sát khí bức tới lông mi.
Cửa bên ngoài đã đóng lại, lão già quét hoa ở lại bên ngoài.
Tiểu Mã đang tính bước lại, sau bốn vách bỗng có tiếng hét vang lên như sấm động :
- Đứng lại.
Tiểu Mã chỉ còn nước đứng lại.
Y lại đây cầu xin, không phải lại đánh nhau, ít nhất tính mạng của chín người đang nằm trong tay của người ngồi sau bức rèm này, làm sao y dám khinh cử vọng động?
Tiếng hét vừa vang lên, trong đại sảnh lập tức lại yên lặng như trong mộ phần.
Một hồi thật lâu, sau bức rèm mới có giọng nói vọng ra.
Giọng nói già nua mà rất oai nghiêm :
- Ngươi biết ta là ai chứ?
- Vâng.
Tiểu Mã dĩ nhiên là biết, trừ Châu Ngũ thái gia ra, còn ai oai phong như vậy? Khí thế như vậy?
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Ngươi muốn gặp ta?
Tiểu Mã nói :
- Vâng.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Ngươi họ Mã?
Tiểu Mã nói :
- Vâng.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Tiểu Mã Phẫn Nộ?
Tiểu Mã nói :
- Vâng.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Liên doanh tiêu cuộc, Ngũ Khuyển Khai Hoa, bị ngươi và Đinh Hỷ phá hoại phải không?
Tiểu Mã nói :
- Vâng.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Được, cho ngồi.
Bức tường trắng xóa, bỗng hiện ra một cánh cửa, hai gã đại hán lực lưỡng trọc đầu, tai đeo vòng, khiêng một chiếc ghế bằng da hổ ra.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Ngồi xuống.
Tiểu Mã ngồi xuống. Hai gã đại hán đứng sau lưng y không ra, cánh cửa trên tường đã đóng lại.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Ngũ Khuyển Khai Hoa, khí thế cũng rất hung hăng, hào kiệt thiên hạ đều chán ghét họ, ngươi phá được liên doanh của bọn chúng, làm yếu đi khí thế bọn tiêu cuộc, vì vậy hôm nay ngươi mới có chỗ ngồi.
Tiểu Mã nói :
- Tôi biết.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Nhưng có chỗ ngồi cũng chưa chắc là còn mạng!
Tiểu Mã nói :
- Tôi biết.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Ta cũng biết ngươi không tiếc rẻ gì mạng sống của mình.
Tiểu Mã yên lặng.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Ngươi đã trúng phải chất độc Thái Dương Thất Cốt Tán, tối đa chỉ sống tới mặt trời mọc sáng mai.
Tiểu Mã yên lặng.
Châu Ngũ thái gia nói :
- Bạn bè của ngươi đã bị lọt vào trong tuyệt cảnh, tình nhân của ngươi đã lọt vào tay sứ giả thần Thái Dương, những người cùng đi với ngươi lên Lang Sơn, muốn sống sót xuống núi, còn khó hơn là lên trời.
Tiểu Mã chỉ còn nước yên lặng, bởi vì y không có gì để nói.
Cái vị Lang Sơn Chi Vương này thật tình y không thể không bội phục.
Y vốn nghĩ rằng người này chỉ bất quá là một lão già sắp chết mà cô tỵ, tự tôn tự đại, sống một mình như ẩn sĩ trên đỉnh núi, để mặc cho bọn thuộc hạ muốn làm gì thì làm.
Hiện tại y mới biết ra, chỉ có người này, mới chân chính là chủ tể của Lang Sơn, trên núi xảy ra chuyện gì, cũng đều không thoát khỏi cặp mắt của ông ta.
Châu Ngũ thái gia nói :
Chương trước | Chương sau