Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 86 đánh giá )

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long - Hồi 10 - Mê đường lạc lối

↓↓

Y không để Lam Lan mở miệng, vội vã nói tiếp :

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có người bạn sắp nhảy vào đống lửa, chỉ cần có thể nắm được y kéo một cái, bất kể muốn tôi ra sao cũng đều được cả.


Lam Lan hỏi :


- Đấy cũng là quy củ của anh sao?


Tiểu Mã nói :


- Đúng vậy.


Lam Lan hỏi :


- Dù có kề đao vào cổ anh, anh cũng không phá hoại quy củ của mình?


Tiểu Mã nói :


- Đúng vậy.


Đặng lão bản bỗng lại xuất hiện, đưa bình rượu trên tay tới trước mặt Tiểu Mã nói :


- Uống xong bình rượu này đi cũng còn kịp.


Tiểu Mã bật cười nói :


- Có phải ngươi còn muốn làm ăn một chuyến chót với ta phải không?


Đặng lão bản nói :


- Cái này miễn phí.


Tiểu Mã hỏi :


- Ngươi cũng có lúc mời khách sao?


Đặng lão bản nói :


- Tôi chỉ mời hạng người như ông.


Tiểu Mã hỏi :


- Hạng người nào như ta?


Đặng lão bản nói :


- Hạng người có quy củ, có quy củ của chính mình.


Y rót cho Tiểu Mã một ly rượu :


- Hạng người này dạo sau này ít đi nhiều lắm, vì vậy tôi cũng không sợ sẽ hay bị miễn phí.


Tiểu Mã cười lớn, nâng ly lên uống cạn nói :


- Tiếc là hôm nay ngươi còn bị miễn phí thêm một lần nữa.


Đặng lão bản nói :


- Sao?


Tiểu Mã nói :


- Trời lặn ta sẽ về lại đây, dù có bò, cũng nhất định sẽ bò về.


Lam Lan cắn môi, ra chiều u oán hỏi :


- Về uống rượu miễn phí của y?


Tiểu Mã nhìn đăm đăm vào cô nói :


- Về làm chuyện tôi đã chịu làm giùm cô.


Thường Vô Ý bỗng lạnh lùng hỏi :


- Nếu ngươi chết thì sao?


Tiểu Mã nói :


- Chết càng tốt.


Lam Lan hỏi :


- Càng tốt?


Tiểu Mã nói :


- Sói có hung dữ lắm cũng không hung dữ bằng quỷ, tôi còn sống là người hung dữ, chết rồi nhất định sẽ là quỷ dữ.


Y mỉm cười nói tiếp :


- Nếu có con quỷ dữ bảo hộ các người qua núi, các người còn sợ gì nữa?


Lam Lan cũng muốn cười, mà cười không nổi.


Cô cũng rót cho Tiểu Mã một ly, nói :


- Anh có chắc sẽ tìm ra sào huyệt bọn sói vui trước khi trời lặn không?


Tiểu Mã nói :


- Đáng lý ra là không chắc, nhưng bây giờ tôi đã có người dẫn đường.


Lam Lan nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất hỏi :


- Cô ta tìm được sào huyệt của mình?


Tiểu Mã nói :


- Tôi chắc chắn làm cho cô ta tỉnh lại được.


Thống khổ cũng làm cho người ta tỉnh táo.


Người còn sống, là còn thống khổ. Đấy vốn là chuyện không cách nào tránh khỏi.


Nếu còn nhớ được câu này, người ta sẽ nhất định ráng sống thêm chút xíu, vui vẻ thêm chút xíu.


Bởi vì người ta sẽ dần dần phát hiện ra, chỉ có người nào chịu được thống khổ lúc y còn tỉnh táo, sinh mạng người đó mới có ý nghĩa, con người của y mới đáng được tôn kính.


Nước suối từ trên núi cao chảy xuống, Tiểu Mã đưa cô gái đang còn hôn mê vào giữa dòng nước lạnh lẻo trong vắt.


Cô ta bị thương thật không nhẹ.


Nước suối lạnh lẻo thấm nhập vào vết thương, nhất định sẽ làm cô đau đớn không chịu được.


Nhưng đau đớn sẽ làm cô tỉnh táo lại.


Ánh mặt trời sáng lạn, cô bỗng bắt đầu giẫy giụa trong nước, như một con cá bỗng bị đầu mũi thương đâm vào, cá không biết la hét.


Nhưng cô la hét làm người ta không nỡ nghe.


Tiểu Mã đang nghe, và đang nhìn.


Trái tim của y không cứng rắn tý nào. Y làm như vậy, bởi vì y cảm thấy thể xác và linh hồn của cô gái này cần phải được rửa sạch một cái... không phải bằng nước, mà bằng đau đớn.


Cũng chính như vàng, nhất định phải luyện trong lửa mới thành ra thuần khiết. Cũng chính như phụng hoàng nhất định phải rửa lông cánh bằng lửa mới biến thành càng huy hoàng càng mỹ lệ.


La hét vùng vẫy rốt cuộc đã ngừng.


Cô đang yên lặng nằm nổi trên mặt nước. Đợi đến lúc cô mở mắt ra, cô lập tức nhìn thấy Tiểu Mã.


Cặp mắt của cô cũng đã tỉnh táo.


Tỉnh táo làm cặp mắt của cô càng mỹ lệ, mỹ lệ mà thuần khiết.


Trong cơn mê túy, không chừng cô là yêu nữ, dâm nữ, lúc tỉnh táo, cô chỉ là một cô bé cô đơn không có ai để nương tựa.


Gặp Tiểu Mã cô bỗng lộ vẻ sợ hãi và xấu hổ.


Yêu nữ và dâm nữ không có những thứ biểu tình đó, dù thân hình đã hoàn toàn lộ liễu cũng không vậy.


Tểu Mã bật cười, y bỗng nói :


- Tôi họ Mã, người ta gọi tôi là Tiểu Mã.


Cô gái nhìn y ra chiều kinh ngạc nói :


- Tôi không biết anh.


Tiểu Mã nói :


- Nhưng lúc nãy cô còn nhớ tôi mà, cô không nên quên nhanh quá như vậy.


Cô gái nhìn nhìn y, rồi nhìn nhìn mình.


Một người sực tỉnh từ cơn ác mộng ra, nhất định sẽ không quên cơn ác mộng mau quá như vậy.


... Trong cơn mộng, cô mới thật là cô? Hay là hiện tại?


Cô có vẻ không phân biệt rõ ràng lắm.


Cô đã ở trong cơn mộng quá lâu.


Tiểu Mã hiểu cảm giác của cô :


- Hiện tại có phải cô đã nhớ ra chưa? Có phải thấy sợ hãi lắm không?


Cô gái bỗng nhảy từ trong nước ra, chồm người lại Tiểu Mã, hình như cô muốn bóp vào cổ họng của y, móc cặp mắt của y ra.


Tiểu Mã chỉ có một cái cổ họng, một cặp mắt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Vương quốc khỉ

Vương quốc khỉ

Có hai người nọ rất thích đi du lịch, một người chỉ nói thật còn một kẻ toàn

24-06-2016
Hoa hồng có gai

Hoa hồng có gai

Cuộc sống của cô là những trang sách mở, bất cứ ai nhìn vào đó cũng có thể soi

29-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Em sẽ đợi anh về

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà

29-06-2016

Snack's 1967