Bóng người kia nhảy gần tới nơi, ánh trăng soi rõ mặt.
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê bật tiếng la thất thanh:
– Trời ơi!
Người này hai mắt mở thật lớn, đầu lưỡi thò ra ngoài, mũi miệng đều chảy máu, chính là Ngô Khảm mà Vạn Chấn Sơn đã bóp chết.
Thích Phương thấy tình trạng khủng khiếp này cũng bở vía, tưởng chừng trái tim ngừng đập.
Ngô Khảm đứng sững giữa thư phòng, hai tay từ từ đưa ra trỏ về phía Vạn Chấn Sơn.
Vạn Chấn Sơn quát lên:
– Tên tiểu tặc Ngô Khảm kia! Chẳng lẽ lão gia còn sợ quỉ nhập tràng?
Lão rút đao nhằm đầu Ngô Khảm chém tới, nhưng thanh đao còn cách đầu gã chừng nửa tấc, đột nhiên lão cảm thấy cổ tay tê chồn, thanh đơn đao cầm không chặt tuột tay rớt xuống đất đánh keng một tiếng.
Tiếp theo sau lưng lão cũng tê chồn, rồi toàn thân không nhúc nhích được nữa.
Vạn Khuê sợ quá đứng thộn mặt ra, gã thấy quỉ nhập tràng của Ngô Khảm quanh lại phía sau phụ thân rồi lại từ từ đưa hai tay về phía gã như để chụp lấy mình, gã muốn la lên:
– Ngô sư đệ! Ngô sư đệ! Tha cho tiểu huynh!
Nhưng tựa hồ cổ họng bị nút chặt không so thốt nên lời được.
Gã lùi lại hai bước, chân nhủn ra, té nhào xuống đất.
Vạn Khuê lại thấy Ngô Khảm hạ tay mặt thấp xuống sờ lên mặt gã, bàn tay Ngô Khảm giá lạnh làm cho gã hồn bay phách tán, xuýt nữa ngất đi.
Đột nhiên người Ngô Khảm xổ về phía trước nằm phục lên mình Vạn Khuê rồi không nhúc nhích nữa.
Phía sau Ngô Khảm một người đứng sững.
Người này bỗng lộ nụ cười đắc ý rồi cất bước đến bên Thích Phương, móc giẻ trong mồm nàng ra, hai tay y rứt mấy cái, bao nhiêu dây cột chân tay nàng đều bị đứt hết.
Người đó lại đá vào lưng Vạn Khuê một cái thật mạnh khiến toàn thân gã nhủn ra.
Thích Phương bồng Không Tâm Thái dậy, cất tiếng run run hỏi:
– Ân công là ai mà đến đây cứu mạng cho tiểu nữ?
Người kia giơ tay ra, dưới ánh trăng nàng trông thấy rõ mỗi bàn tay y đều cầm một mảnh giấy cắt hình con bướm mà chính là những hình kẹp trong cuốn Đường Thi vừa mới bay xuống lầu y đã lượm được.
Thích Phương ngó đến bàn tay phải đối phương thấy cả năm ngón đều bị chặt đứt, nàng động tâm bật tiếng la thất thanh:
– Địch sư ca!
Người đó chính là Địch Vân, chàng nghe tiếng hô "Địch sư ca" ngực nóng lên, không nhịn được, hai hàng nước mắt trào ra, chàng cất tiếng gọi:
– Phương muội! Lòng trời còn tựa khiến Phương muội... cùng ta bữa nay lại được gặp nhau.
Lúc này Thích Phương khác nào còn thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển giữa cơn cuồng phong bạo vũ đột nhiên được đậu vào bến, gió lặng song yên.
Nàng nhảy xổ vào lòng Địch Vân gọi rối rít:
– Sư ca! Sư ca! Đây là... Là mộng ảo hay là sự thực?
Địch Vân đáp:
– Không phải mộng ảo đâu, Phương muội! Hai bữa nay đêm nào ta cũng đến đây giám thị, những hành vi độc ác của cha con họ Vạn đều lọt vào mắt ta, thi thể của Ngô Khảm, hà hà... ta đã đưa ra để hăm bọn họ.
Thích Phương la gọi:
– Gia gia! Gia gia!
Nàng đặt Không Tâm Thái xuống, chạy tới trước lỗ hổng, thò tay vào sờ chẳng thấy gì hết.
Địch Vân cũng băn khoăn về nỗi sinh tử yên nguy của sư phụ, chàng bật lửa lên soi vào lổ hổng thì trong khe tường toàn là gạch đá vôi vữa, chẳng thấy thi thể Thích Trường Phát đâu.
Chàng nói:
– Trong này không có rồi, chẳng có một vật gì hết.
Thích Phương cầm lấy cây đèn ở đầu giường Vạn Chấn Sơn châm vào mồi lửa trong tay Địch Vân, nàng cầm cây đèn nến soi xét kỹ lại chỗ giáp tường chẳng thấy thi thể phụ thân đâu, mà chẳng có xác chết một người nào khác. Nàng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm vì trong lòng còn một tia hy vọng là Thích Trường Phát chưa chết.
Nàng tự nhủ:
– Hoặc giả gia gia ta không bị họ sát hại.
Nàng quay lại hỏi Vạn Khuê:
– Tam... Tam ca! Tình thực gia phụ ra làm sao?
Vạn Khuê và Vạn Chấn Sơn không hiểu nàng đã phát giác ra trong khe tường không có thi thể phụ thân, lại cho là nàng ngó thấy xác chết rồi tính bài động thủ rửa hận.
Vạn Chấn Sơn ngang nhiên đáp:
– Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu, Thích Trường Phát bị ta hạ sát rồi, ngươi muốn trả thù thì cứ ra đây đòi nợ máu.
Thích Phương hỏi:
– Gia phụ bị lão giết rồi ư? Vậy... thi thể lão gia đâu?
Vạn Chấn Sơn hỏi lại:
– Sao? Chẳng lẽ ngươi không trông thấy xác chết ở trong khe tường này ư?
Thích Phương đáp:
– Trong này có xác chết nào đâu?
Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt lợt lạt lại, tuy hai người bị lộ vẻ kinh hãi nhưng không tin.
Địch Vân kéo Vạn Chấn Sơn dậy để lão thò đầu qua lỗ hỏng tường nhìn vào.
Vạn Chấn Sơn cất tiếng run run hỏi:
– Chẳng lẽ trên đời... quả có chuyện quỉ nhập tràng thật sự ư? Hiển nhiên...
hiển nhiên...
Lão nói hai tiếng "Hiển nhiên" rồi dừng lại.
Sau lão đổi giọng:
– Hảo tức phụ! Tạ.. ta gạt ngươi mà thôi, sư huynh sư đệ chúng ta tuy có chuyện bất hòa, nhưng không đến nỗi hạ độc thủ giết người, sao ngươi lại tin là chuyện thật. Ha ha! ha ha!....
Vạn Chấn Sơn ngày thường nói dối rất có bản lãnh, nhưng hiện giờ lão đang hoảng hồn, lão há miệng líu lưỡi phải miễn cưỡng mới thốt ra lời, nên chẳng có ai tin.
Giả tỷ lão nói một cách trơn tru, hoặc giả Thích Phương cùng Địch Vân vạn nhất còn một tia hy vọng, nhưng lão nói điệu này khiến hai người càng chắc chắn là lão đã gia hại Thích Trường Phát.
Địch Vân đưa tay ra vịn vào vai Vạn Chấn Sơn hỏi:
– Vạn sư bá! Sư bá làm cho tiểu điệt cực khổ vô cùng, nhưng những cái đó chẳng nói làm gì nữa, tiểu điệt chỉ hỏi sư bá một câu:
Sự thực sư bá có sát hại gia sư hay không?
Chàng vừa nói vừa vận nội công về Thần Chiến Kinh trút vào mình Vạn Chấn Sơn không ngớt.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân Vạn Chấn Sơn phát nóng tựa hồ té xuống lò lửa lớn, lão tưởng chừng huyết địch trong mình sủi lên sùng sục, cực kỳ khó chịu.
Lão nghĩ tới thi thể Thích Trường Phát không thấy đâu trong lòng vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ đã mất hết ý niệm kháng cự, lão đành đáp:
– Phải rồi!.... Thích Trường Phát bị ta giết chết.
Địch Vân hỏi:
– Thi thể gia sư đâu rồi? Sư bá đem dấu ở địa phương nào?
Vạn Chấn Sơn đáp:
– Sự thực ta bỏ ý vào trong khe tường rồi xây kín đi, hay là thi thể... biến mất rồi chăng?
Địch Vân hầm hầm nhìn lão, chàng nhớ tới mấy năm trời mình phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau khổ nhục nhằn, do cha con lão gây ra, bây giờ chính miệng lão thừa nhận đã hạ sát sư phụ chàng, trách nào lửa giận không công vào trái tim?
Nếu không gặp lúc chàng trùng hội Thích Phương, trong lòng có phần vui vẻ giảm bớt nổi bi thương thì chàng đã phóng chưởng đánh chết lão rồi.
Địch Vân nghiến răng nhấc bổng người Vạn Chấn Sơn lên liệng qua lỗ hổng tường đánh "Binh" một cái.
Người lão cao lớn mà lỗ hông lại nhỏ, lão đụng vào tường rớt thêm mấy viên gạch mới lọt qua được.
Thích Phương khẽ la một tiếng:
– Úi chao!
Địch Vân lại nhắc bổng người Vạn Khuê lên liệng qua lỗ hổng tường, chàng vừa liệng vừa nói:
– Ác giả ác báo, cha con y hạ độc thủ giết hại sư phụ, chúng ta đối phó với họ như vậy cũng chưa xứng đáng.
Chàng lượm những viên gạch dưới đất xây lên để lấp lỗ hổng.
Chỉ trong khoảnh khắc, bức tường kín lại như cũ.
Thích Phương cất tiếng run run nói:
– Sự.. sư ca! Thế là sư ca đã trả được mối đại thù cho gia gia, nếu sư ca không đến...
Nàng đang nói dở câu, chợt nhìn thấy xác Ngô Khảm liền trỏ tay vào hỏi:
– Sư ca! Còn xác chết này, làm thế nào bây giờ?
Địch Vân đáp:
– Chúng ta đi thôi, bất tất phải để ý những chuyện ở đây nữa, cứ để mặc kệ họ.
Thích Phương ngập ngừng hỏi:
– Hai người đó chưa chết mà liệng vào khe tường, nếu có người đến cứu thì sao?
Chương trước | Chương sau