Disneyland 1972 Love the old s
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 126 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 46 - Thần Trí Mê Man Xé Tan Kiếm Phổ

↓↓
Lão thấy mu bàn tay mỗi lúc một ngứa nhiều, lão coi lại tay mặt cũng có mấy vệt đen chằng chịt.


Vạn Khuê "Ủa" một tiếng rồi hỏi:


– Gia gia! Cái đó... Ở đâu ra thế? Dường như cũng là vết rết độc của Ngôn Đạt Bình cắn phải.


Vạn Chấn Sơn nghe gã nhắc câu này càng cảm thấy ngứa ghê gớm không chịu nổi, lão lại đưa tay nọ gãi tay kia.

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vạn Khuê la lên:


– Đừng gãi! Móng taỵ.. có chất độc rồi.


Vạn Chấn Sơn cũng la hoảng:


– Trời ơi! Quả đúng như vậy.


Lão tỉnh ngộ nói:


– Đây là tự con tiểu dâm phụ bỏ kiếm phổ ngâm vào trong chậu nước máu đã có chất độc của ngươi rồi... tên tiểu tặc Ngô Khảm không chịu chết lẹ, gã cào bàn tay ta thành nhiều vết máu nên chất độc ngấm vào một cách dễ dàng.


Rồi lão thóa mạ:


– Con mẹ nó! Làm hại ta rồi! May mà chất độc do vết thương thấm vào chẳng có mấy, tưởng không đáng ngại lắm...


Lão dừng lại một chút, nhưng không nhịn được lại tiếp tục la:


– Trời ơi! Sao đau dữ thế này? Úi chao! Úi chao!....


Miệng lão rên rĩ không ngớt.


Vạn Khuê nói:


– Gia gia! Gia gia chưa trúng nhiều chất độc, hài nhi đi lấy nước cho gia gia rửa sạch chắc sẽ bớt ngứa.


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Phải rồi!


Lão lớn tiếng hô:


– Đào Hồng! Đào Hồng lấy nước lên đây.


Vạn Khuê chau mày nghĩ bụng:


– Gia gia đau đớn đến mê man rồi, Đào Hồng đã bị lão nhân gia đuổi đi, sao còn hô hoán mụ?


Gã cầm cái chậu đồng chạy ra khỏi phòng xuống sân múc một chậu nước trong lu bưng lên để trên bàn.


Vạn Chấn Sơn vội cho hai tay ngâm chậu nước trong lão thấy mát mẻ và lập tức bớt ngứa.


Ngờ đâu bàn tay Vạn Khuê bị rết độc cắn gặp thuốc giải, chảy máu đen ra, thứ máu này độc vô cùng, có khi còn ghê gớm hơn cả chất độc nguyên chất ở con rết, huống chi mu bàn tay Vạn Chấn Sơn bị Ngô Khảm cào sứt da chảy máu, nọc độc bắt vào càng dễ.


Chậu nước lão ngâm tay chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành màu đen lợt rồi dần dần thành màu thẫm và chẳng bao lâu nó đặc lại như nước mài mực.


Cha con họ Vạn sợ quá, nhìn nhau thất sắc.


Vạn Chấn Sơn nhấc bàn tay lên ngó rồi giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng, hai bàn tay lão sưng vù coi như hai trái banh tròn.


Vạn Khuê hốt hoảng la:


– Trời ơi! Nguy quá! E rằng không ngâm nước được.


Vạn Chấn Sơn đau đến nỗi phát cáu, lão vung chân đá vào sau lưng Vạn Khuê, lão vừa đá vừa thóa mạ:


– Ngươi đã biết không thể ngâm nước được, sao còn múc nước lên đây? Phải chăng ngươi có ý hại ta?


Vạn Khuê bị phát đá đau điếng người co mình lại đáp:


– Trước hài nhi cũng không biết tưởng múc nước để gia gia ngâm cho đỡ ngứa, khi nào hài nhi làm hại gia gia?


Thích Phương nằm trong gầm giường thấy cha con Vạn Chấn Sơn gây lộn, trong lòng nàng nẩy ra những cảm giác khôn tả, nàng không hiểu là thê lương hay vui thú như người đã trả thù.


Lại nghe Vạn Chấn Sơn quát hỏi:


– Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?


Vạn Khuê đáp:


– Trên lầu còn chút thuốc chỉ thống, tuy không giải được chất độc nhưng rịt vào cũng đỡ đau một chút, gia gia có rịt không?


Vạn Chấn Sơn giục:


– Được lắm! Được lắm! Lên lấy xuống đây! Lẹ đi! Lẹ đi!


Vạn Khuê nói:


– Nó có hiệu nghiệm hay không hài nhi cũng chưa biết, không khéo rịt vào càng đau hơn, gia gia lại đá hài nhi thì sao?


Vạn Chấn Sơn thấy gã chần chờ, liền cất tiếng thóa mạ:


– Quân chó đẻ! Lúc này mà ngươi còn rắc rối ư? Lão gia đẻ ra ngươi đá một cước thì đã sao? Lẹ lên! Lấy thuốc chỉ thống lẹ lên!


Vạn Khuê dạ một tiếng rồi trở gót đi ngay.


Vạn Chấn Sơn ngó thấy mặt con lộ vẻ hằn học chạy lên lầu, lão nhìn lại hai bàn tay mình mỗi lúc một sưng to, da mu bàn tay đen lại mà lấp loáng có ánh sáng, nó căng thẳng lên không còn một chút về nhăn nào nữa. Coi chẳng khác bong bóng heo thổi phồng, nếu nó còn căng lên nữa tất phải bể ra.


Lão còn sợ con trai nẩy dị tâm, liền bảo gã:


– Ta cùng đi với ngươi.


Lão cuồn cuốn kiếm phổ vào bọc, chạy đi như bay ra khỏi cửa phòng vượt lên trước Vạn Khuê.


Thích Phương nghe tiếng bước chân hai người đi xa rồi vội từ trong giường chui ra.


Nàng tự hỏi:


– Bây giờ ta đi đâu đây?


Trong lúc nhất thời lục thần vô chủ, nàng cảm thấy bầu trời bát ngát bao la mà không có một chỗ để nàng yên thân, nàng lẩm bẩm:


– Họ sát hại gia gia ta, mối thù này dĩ nhiên phải trả, nhưng trả bằng cách nào? Về võ công cũng như về cơ trí ta đều kém công công và Tam ca xa. Huống chi họ đã nhận định ta gian díu với Ngô Khảm, hễ thấy mặt mình là hạ sát thủ, làm sao ta chống chọi nổi? Bây giờ chỉ còn cách đi kiếm... Địch sư ca rồi sẽ tính, nhưng biết chàng ở đâu mà kiếm? Lại còn Không Tâm Thái, ta bỏ đi nó thế nào?


Nhớ tới con gái, nàng hối hả chạy lên tầng lầu phía sau, quyết tâm bồng con gái chạy trốn rồi sẽ nghĩ cách trả thù.


Trong thâm tâm nàng vẫn chưa dám xác định là cha con họ Vạn đã sát hại phụ thân nàng, nàng tự nhủ:


– Vạn Chấn Sơn là người thủ đoạn tàn độc, lòng dạ thâm hiểm đã đành, nhưng còn Tam ca? Y là người chồng rất ôn nhu đằm thắm với ta, có lý đâu cũng ác độc đến thế?


Nàng chạy xuống lầu nghe tiếng Vạn Chấn Sơn ấm ớ la lối om sòm, nàng nghĩ bụng:


– Lão la rùm beng như vậy chắc là Không Tâm Thái tỉnh giấc rồi.


Nàng nghĩ tới con gái bị kinh hoảng, chẳng tính gì đến chuyện nguy hiểm cho mình nữa, đánh bạo chạy lên lầu, nhưng vẫn thận trọng không để phát ra tiếng động.


Không Tâm Thái ngủ trong cái phòng nhỏ cạnh phòng vợ chồng Vạn Khuê, chỉ cách nhau lầu ván mỏng.


Thích Phương tiến vào phòng nhỏ, ánh đèn lọt vào khiến nàng thấy con gái đã tỉnh giấc rồi, nó dương cặp mắt thật lớn, nét mặt đầy vẻ khiếp sợ, vừa thấy mẫu thân, miệng nó mếu xệch đi rồi khóc òa lên.


Thích Phương vội lại ôm con vào lòng và ra hiệu tay cho nó chớ lên tiếng.


Không Tâm Thái đã thông minh lại dễ bảo, nó nín bặt ngay hai mẹ con ôm nhau nằm xuống giường.


Lại nghe Vạn Chấn Sơn ở phòng bên la lớn:


– Không được! Không được! Thứ thuốc chỉ thống này càng rịt càng đau, phải kiếm tên lang trung kia để y cho thuốc giải điều trị mới xong.


Vạn Khuê đáp:


– Đúng thế! Chỉ có môn thuốc giải đó là trị được mà thôi, chờ đến sáng hài nhi kêu Lỗ đại ca cùng mấy anh em đi kiếm thầy lang kia. Bàn tay hài nhi vết thương cũng còn đau lắm.


Vạn Chấn Sơn tức giận quát tháo:


– Sao phải chờ đến sáng? Trời ơi! Ta không chịu nổi nữa rồi! Ta không chịu nổi nữa rồi!


Đột nhiên chân lão nhủn ra té huỵch xuống đất, lão đau quá vừa lăn vừa giục:


– Lẹ lên! Lẹ lên! Đưa kiếm đây cho ta chặt hai bàn tay! Mau chặt bàn tay ta đi!


Tiếp theo trong phòng lại nghe những tiếng loảng choảng vì đồ đạc đổ vỡ cùng tiếng binh binh do người lăn và chân đạp vào bàn ghế.


Không Tâm Thái sợ quá ôm chặt lấy mẹ, mặt nó lợt lạt không còn huyết sắc.


Thích Phương chỉ vươn tay khẽ vỗ lưng để an ủi con, chứ không dám lên tiếng.


Vạn Khuê cũng cực kỳ bối rối, miệng lắp bắp:


– Gia gia! Gia giạ.. ráng nhẫn nại một chút gia gia chặt... tay thế nào được?


Chúng ta phải tìm thuốc giải chính xác để điều trị.


Vạn Chấn Sơn đau không chịu được quát hỏi:


– Sao ngươi còn chưa chặt tay để ta khỏi đau khổ? À! Ta biết rồi, ngươi...


ngươi mong ta chết cho lẹ để một mình nuốt kiếm phổ... tìm ra bảo tang ngồi hưởng một mình...


Vạn Khuê tức giận đáp:


– Gia gia! Gia gia đau quá, thần trí mê man mất rồi! Gia gia hãy lên giường ngủ đi một lúc, hài nhi không hiểu thứ tự về kiếm chiêu thì lấy được kiếm phổ cũng chẳng ích gì.


Vạn Chấn Sơn không ngớt lăn mình dưới đất, lại la lên:


– Ngươi bảo ta thần trí hôn mê là ngươi nẩy dạ bất lương, ta đau muốn chết... phen này ắt phải tan tành... chẳng ai được gì hết.


Đột nhiên cặp mắt đỏ sọng, lão móc kiếm phổ trong bọc ra, xé nát từng trang một, mười đầu ngón tay lão sưng lên lớn bằng quả chuối mắn, động tác không linh hoạt, nhưng cũng xé được mấy trang sách.


Vạn Khuê cả kinh la hoảng:


– Đừng xé! Đừng xé!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Đeo chuông miệng mèo

Đeo chuông miệng mèo

Vì mèo mà cuộc sống họ nhà chuột trở nên khó khăn. Ngày nào chuột cũng bị mèo săn

24-06-2016
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016
Tuyết

Tuyết

(khotruyenhay.gq) Tuyết của cô ấy, là màu trắng... Tuyết của tôi, lại là màu

28-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
"Vàng Anh" ơi

"Vàng Anh" ơi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi không

27-06-2016
Đĩ hay là gái bao?

Đĩ hay là gái bao?

Tôi cặp kè với hai người đàn ông cùng một lúc. Họ chu cấp cho tôi thừa thãi tiền

30-06-2016
Những mùa chim làm tổ

Những mùa chim làm tổ

Ôi! Những mùa chim làm tổ, những mùa đó đã qua và đã xa! Đã Xa! *** Mùa gặt tháng 5

24-06-2016