Duck hunt
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 66 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 44 - Dùng Phép Cũ Thủ Tiêu Ngô Khảm

↓↓

– Đúng thế! Hài nhi theo dõi đến vườn sau đứng ngó thấy thị dấu kiếm phổ rồi, vẫn tiếp tục theo sau một quãng xa, ngờ đâu... thị đi tới hành lang lại cùng tên Ngô Khảm dập dìu với nhau. Con dâm phụ này... thật là đứa hèn hạ mặt dầy...

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


không biết xấu hổ là gì.


Vạn Chấn Sơn trầm ngâm hỏi:


– Ta xem y ngày thường là người đoan chính, không ra tuồng mèo mả gà đồng, Khuê nhi coi lầm chăng? Hai đứa nói với nhau những gì?


Vạn Khuê đáp:


– Hài nhi sợ chúng phát giác mình theo dõi nên không dám đến gần, trên dẫy hành lang chẳng có chỗ nào ẩn thân được, hài nhi đành ẩn vào trong góc tường phía sau, hai tên cẩu nam nữ nói nhỏ quá hài nhi không nghe được hết nhưng cũng được quá nửa.


Vạn Chấn Sơn "Ồ" một tiếng rồi nói:


– Hài nhi! Ngươi đừng nóng tính, bậc đại trượng phu lo gì không vợ, chúng ta đã có kiếm phổ sẽ ra được chỗ bí ẩn trong đó, nháy mắt sẽ trở nên một nhà đại phú hào bậc nhất thiên hạ. Ngươi có muốn mua cả trăm cơ thiếp cũng chẳng khó gì, ngươi hãy ngồi xuống thủng thẳng nói cho ta nghe.


Mấy tiếng lách cách vang lên, Vạn Khuê ngồi xuống cạnh giường thở hồng hộc nói:


– Con dâm phụ cất dấu cuốn sách rồi, vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý miệng cất tiếng ca những tiểu khúc, tên gian phu vừa thấy thị mặt đầy vẻ hân hoan nói ngay:


"Canh ba đêm nay tiểu đệ chờ tam tẩu ở trong phòng củi... tam tẩu đừng... quên nhẹ..".


Gã nói câu này phát run phỉ dừng lại một chút rồi mới tiếp:


– Hài nhi nghe thấy câu này rõ quá rồi, không còn sai trật được.


Vạn Chấn Sơn tức giận hỏi:


– Thế rồi con tiểu dâm bảo sao?


Vạn Khuê đáp:


– Thi..... thị bảo "Tên chết dầm! Sao dám lớn mật đến thế? Không sợ mất mạng ư?".


Thích Phương thu hình ở ngoài cửa sổ nghe tới đây trong lòng bối rối, miệng lẩm bẩm:


– Hai người họ thóa mạ ta một điều con dâm phụ, hai điều con dâm phu.....


sao họ lại nghi oan cho mình đến thế được?... Tam ca ơi!.... Tiểu muội... nhất tâm vì tam ca, phải nén lòng để đoạt lại thuốc giải cho tam ca trị thương... tam ca lại nhục mạ tiểu muội thế này thì ra không còn một chút lương tâm nào...


Lại nghe Vạn Khuê nói tiếp:


– Hài nhị.. nghe hai đứa nói vậy, lửa giận bốc lên hận mình không rút kiếm chém chết hai tên này ngay, vì hài nhi không đeo kiếm và lại sau khi bị độc thương không còn sức lực, chẳng thể ra mặt tranh đấu với chúng được, hài nhi phải trở về phòng trước để con dâm phụ khỏi sinh dạ hoài nghi, hai tên gian phu dâm phụ về sau còn nói những gì hài nhi không nghe thấy được.


Vạn Chấn Sơn nói:


– Hừ hừ! Không trách người ta bảo cha nào con nấy, quả nhiên cả nhà họ toàn đồ vô sỉ...


Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:


– Bây giờ chúng ta hãy đi lấy kiếm phổ trước rồi hãy đến chờ ở ngoài phòng củi, bắt gian phải bắt cả đôi khiến cho cặp cẩu nam nữ này chết cũng không oán hận ai được.


Vạn Khuê đáp:


– Con dâm phụ mê trai đó, thị nóng ruột không chờ được đến canh ba đã lần đi rồi, hiện giờ... hiện giờ...


Gã nghiến răng ken két, hiển nhiên gã đang phẫn nộ đến cực điểm.


Vạn Chấn sơn nói:


– Nếu vậy chúng ta đi ngay bây giờ, Khuê nhi cầm kiếm đi, nhưng đừng ra tay vội, hãy chờ ta chặt chân tay hai đứa rồi người hãy động thủ kết thúc tánh mạng cặp cẩu nam nữ đó.


Bỗng thấy cửa phòng mở ra, Vạn Chấn Sơn tay trái đỡ dưới nách Vạn Khuê, hai người đi thẳng ra vườn sau.


Thích Phương đứng tựa vào tường, hai hàng châu lệ tầm tã tuôn rơi nhỏ xuống vạt áo, nàng than thầm:


– Ta chỉ mong trị lành thương thế cho tam ca, không ngờ y sinh dạ hoài nghị.. phụ thân ta đi rồi không trở lại, Địch sư ca chịu đựng bao nổi oan khiên...


bây giờ... tam ca lại đối xử với ta như vậy thì những ngày sau đây ta còn sống làm sao được?


Lòng nàng chua xót không bút nào tả xiết, đâm ra chán mọi sự đời và không muốn sống nữa.


Thích Phương cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện lý luận với trượng phu hay gọi Ngô Khảm ra đối chất, toàn thân nàng bất lực, vẫn đứng tựa vào tường.


Chẳng mấy chốc, lại nghe tiếng chân vang lên.


Cha con họ Vạn trở về sảnh đường, hai người đứng lại nói nhỏ thương lượng với nhau.


Vạn Khuê hỏi:


– Gia gia! Sao gia gia không giết tên cẩu tặc Ngô Khảm ngay ở trong phòng chứa củi?


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Trong phòng củi chỉ thấy một gian phu, còn dâm phụ chắc là nghe được phong thanh đã chạy đi rồi, bắt gian phải bắt cả đôi. Nhà mình là một đại gia ở thành Kinh Châu, không thể giết người một cách khinh xuất... sau khi lấy được kiếm phổ này rồi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm ở Kinh Châu. Mình không nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn, vậy nên ta cần thận trọng, chớ có hành động lỗ mãng.


Vạn Khuê hỏi:


– Chẳng lẽ lại bỏ qua vụ này? Hài nhi làm sao tiêu được mối căm hận?


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Muốn tiêu hận thì khó gì? Chúng ta lại dùng phương pháp cũ kết thúc tánh mạng của gã gian phu.


Vạn Khuê hỏi:


– Phương Pháp cũ là thế nào?


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Tức phương pháp đã đối phó với Thích Trường Phát..... Lão dừng lại một chút rồi tiếp:


– Khuê nhi hãy về phòng trước đi, ta sai người triệu tập chúng đệ tử, hài nhi sẽ cùng bọn chúng đến chờ ta ở ngoài phòng, đừng để ai nẩy dạ hoài nghi.


Thích Phương trong lòng bối rối, chẳng có chủ ý gì hết, nàng tự hỏi:


– Sự việc đã xảy ra đến thế này là ta không sống được nữa rồi, nhưng còn Không Tâm Thái thì sao? Ai sẽ chiếu cố cho y?


Bỗng nghe Vạn Chấn Sơn nói dùng cách đối phó với Thích Trường Phát để đối phó với Ngô Khảm nàng tưởng chừng có người đặt một khối băng lên đầu mình, lập tức nàng tỉnh táo lại, tự hỏi:


– Bọn họ đã đối phó với gia gia ta bằng cách nào? Ta cần điều tra cho biết rõ vụ này, công công sắp kêu bọn để tự đến ngoài phòng ta không thể đứng đây được nữa. Biết ẩn vào đâu để nghe lén bấy giờ?


Nàng lại nghe Vạn Khuê dạ một tiếng rồi trở về phòng.


Vạn Chấn Sơn ra ngoài đại sảnh lớn tiếng hô hoán gia nhân thắp đèn.


Chẳng bao lâu tiền sảnh, hậu sảnh đều xao xáo có tiếng người, bọn để tự và nô bộc đều đến tụ tập.


Thích Phương biết rằng chỉ trong khoảnh khắc là có người qua lại ngoài cửa sổ, nàng ngần ngừ một chút rồi lạng mình tiến vào phòng Vạn Chấn Sơn, nàng mở rèm chui vào gầm giường lão.


Rèm buông xuống tận mặt đất, nếu không có người cố ý vén lên thì chẳng thể nào phát giác ra hành tung nàng được.


Thích Phương nằm ngang dưới gầm giường, chỉ trong giây lát đã thấy được ánh sáng lọt vào, người ta thắp đèn lên rồi.


Nàng trông rõ Vạn Chấn Sơn đi đôi giày vải tiến vào phòng, hai chân lão tới bên ghế rồi tiếng động lịch kịch, lão ngồi xuống ghế.


Tiếp theo nàng nghe lão sai gia nhân đóng cửa phòng.


Bên ngoài đại sư huynh Lỗ Khôn cất tiếng gọi:


– Sư phụ! Bọn đệ tử đến đây cả rồi, lão nhân gia có điều gì truyền dạy?


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Hay lắm! Ngươi vào đây trước.


Thích Phương thấy cửa mở, Lỗ Khôn tiến vào rồi cửa phòng lại đóng lại.


Vạn Chấn Sơn hỏi:


– Có địch nhân đến kiếm bọn ta, ngươi có biết không?


Lỗ Khôn đáp:


– Ai vậy? Đệ tử không rõ.


Vạn Chấn Sơn nói:


– Người đó giả làm thầy lang bán thuốc, ban ngày hắn đã vào nhà.


Thích Phương tự hỏi:


– Chẳng lẽ công công đã biết người bán thuốc là ai rồi? Không hiểu lai lịch y thế nào?


Lỗ Khôn hỏi:


– Đệ tử có được nghe Ngôn sư đệ nói tới vụ này, nhưng địch nhân là ai thì chưa hiểu.


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Hắn cải trang đó, chính mắt ta chưa trông thấy nên không biết chuẩn đích gốc gác hắn thế nào. Sáng sớm mai ngươi ra phía Bắc thành điều tra cẩn thận coi, bây giờ ngươi hãy ở ngoài chờ lát nữa ta có việc sai phái.


Lỗ Khôn dạ một tiếng rồi lui ra.


Vạn Chấn Sơn lại hô tứ đệ tử Tôn Quân, ngũ đệ tử Bốc Viên vào, lão cũng nhắc lại những lời tương tự như đối với Lỗ Khôn, có điều lão dặn Tôn Quân ra điều tra một giải ở phía thành Nam, còn Bốc Viên tra xét mặt Đông.


Khi lão dặn Bốc Viên rồi còn nói thêm một câu:


– Ngươi bảo Ngô Khảm tra xét mặt thành phía Tây, Phùng Thản và Thẩm Thành hễ được tin gì thì chạy về báo cho ta hay tức khắc.


Lão dừng lại một chút rồi tiếp:


– Vạn sư ca của ngươi thương thế chưa lành không thể đi được.


Bốc Viên nói ngay:


– Dạ! Vạn sư ca nên nghỉ ngơi ít ngày nữa.


Rồi gã mở cửa lui ra.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ba thằng Hải

Ba thằng Hải

Quá nửa đêm, lão Tam lại bò sang nằm cạnh thằng Hải. Y như rằng, sáng dậy bị nó

27-06-2016
Bà chị khó tính

Bà chị khó tính

"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những

01-07-2016
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016
Trả Thù Gấu Chó

Trả Thù Gấu Chó

Tên truyện: Trả Thù Gấu ChóTác giả: Tokyo.Bu0nThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 16 chương
Con nhớ mẹ!

Con nhớ mẹ!

Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,

25-06-2016