Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 43 - Tìm Ra Bí Ẩn Về Kiếm Phổ

↓↓

Con nhỏ thích lắm, nó cho là má má dở trò giỡn chơi, liền vỗ tay cười đáp:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Hay quá! Hay quá!


Thích Phương dặn lại lần nữa:


– Hài nhi nhớ đừng cho gia gia và nội tổ trông thấy và dấu nhẹm đừng nói với hai ngươi đó.


Con nhỏ đáp:


– Không Tâm Thái không nói đâu! Không Tâm Thái không nói đâu!


Thích Phương trở ra phòng ngoài nói:


– Công công! Tiểu tức nhận thấy cuốn sách này rất cổ quái.


Vạn Chấn Sơn quay lại hỏi:


– Điều gì cổ quái?


Trong lòng lão phảng phất cảm thấy cuốn sách xuất hiện đột ngột một cách dễ dàng quá, e rằng không phải điểm lành, lão nghe con dâu nói câu này càng tăng thêm phần nghi ngại.


Thích Phương đáp:


– Cổ quái là chỗ này.


Nàng nói rồi giơ tay ra.


Vạn Chấn Sơn trao sách cho Thích Phương, nàng mở sách lấy tờ giấy cắt hình hai con bướm giơ lên hỏi:


– Công công! Trong cuốn sách vẫn có hai con bướm này từ trước hay sao?


Vạn Chấn Sơn cầm tờ giấy hình hai con bướm nhìn kỹ hồi lâu rồi đáp:


– Không có đâu.


Thích Phương lại hỏi:


– Thế là nghĩa làm sao? Phải chăng trong võ lâm có nhân vật nào ngoại hiệu là Hoa Hồ Điệp? Hay trên chốn giang hồ có môn phái kêu bằng Hồ Điệp Bang?


Họ lưu cuốn sách này lại chắc không phải chuyện tử tế.


Những nhân vật giang hồ để ký hiệu tầm cừu hay để cảnh giới là chuyện thông thường, Vạn Chấn Sơn bình sinh làm ác đã nhiều, kẻ thù dĩ nhiên không phải ít. Lão nghe Thích Phương nói vậy, lại thấy tờ giấy cắt đôi bướm công phu tỷ mỷ, không khỏi hoang mang nghĩ thầm:


– Ta có kẻ thù nào ngoại hiệu là Hoa Hồ Điệp đâu? Cũng chẳng có bang phái nào là Hồ Điệp Bang trên chốn giang hồ.


Lão đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nghe Thích Phương quát hỏi:


– Ai đó? Nấp nánh làm trò gì vậy?


Nàng giơ tay trỏ lên nóc nhà phía ngoài cửa sổ.


Cha con họ Vạn đồng thời ngó theo.


Thích Phương quay vào với hai thanh trường kiếm treo trên tường.


Bọn đệ tử ở Vạn gia nhốn nháo một hồi truy tầm chẳng thấy địch nhân đâu rồi cũng yên tĩnh lại.


Vạn Chấn Sơn dặn Thích Phương chớ hở môi về vụ lấy được kiếm phổ rồi lại mấy cho bọn sư huynh, sư đệ nghe.


Thích Phương vâng dạ luôn miệng.


Mấy năm nay nàng nhận xét thấy giữa thầy trò sư huynh, sư đệ Ở Vạn gia đều có chuyện riêng tây, phòng ngừa lẫn nhau chứ chẳng chân tình chi hết.


Vạn Chấn Sơn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ trở về phòng mình ngẫm nghĩ về ký hiệu hai con bướm, lão tự hỏi:


– Cừu nhân là ai? Sao hắn đưa kiếm phổ ra rồi lại cướp đi? Phải chăng là thằng cha đã cứu Ngôn Đạt Bình hay chính lão họ Ngôn?


Vạn Khuê chạy rượt địch nhân một lúc, máu chạy nhanh hơn khiến cho vết thương ở mu bàn tay càng đau dữ, gã nằm xuống giường nghỉ rồi thiếp đi.


Thích Phương tự nghĩ:


– Cuốn sách này gia gia có chỗ dùng đến mà để ngâm nước lâu tất bị hư hoại.


Nàng vào phòng cất tiếng gọi luôn hai lần:


– Tam ca!.... Tam ca!....


Nàng thấy gã đang nằm ngủ say liền trở ra bưng chậu đồng xuống lầu đổ nước ở ngoài sân, thấy quyển sách lộ ra, miệng lẩm bẩm:


– Không Tâm Thái ngoan thật!


Khóe miệng nàng lộ một nụ cười.


Thích Phương không hiểu trượng phu đối với nàng đã sinh dạ hoài nghi, lúc hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau gã đều thấy rõ gã liền giả bộ ngủ, chờ Thích Phương xuống lầu liền nhón gót theo sau.


Thích Phương thấy cuốn sách ướt đẫm nước máu, mùi hôi xông lên mũi, nên không muốn đụng tay vào, nàng tự hỏi:


– Ta dấu quyển sách này vào đâu cho được?


Nàng nhớ tới vườn sau có gian phòng chứa cày bừa, thuổng cuốc, xa quạt lúa cùng đồ vật, nàng chắc lúc này không có ai, liền hái mấy bống cúc, lá cúc bỏ vào chậu để che cuốn sách, tựa như người bưng chậu hoa ra vườn sau.


Nàng tiến vào thiên phòng, bỏ cuốn sách vào trong xa quạt lúa, bụng bảo dạ:


– Cái xa quạt lúa này khi thu thóc tô mới dùng đến, dấu sách vào đây không ai tìm thấy được.


Nàng bưng cái chậu đi, miệng còn lẩm nhẩm cất tiếng hát tựa hồ chẳng có chuyện gì.


Khi đi qua dẫy hành lang, bỗng thấy trong góc tường có bóng người thấp thoáng và nói khẽ:


– Canh ba đêm nay, tiểu đệ chờ sư tẩu trong phòng củi, đừng quên nhe!


Chính là Ngô Khảm.


Thích Phương trong lòng đang hồi hộp, đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng lại nghe mấy câu này, trống ngực đánh hơn trống làng, nàng hốt hoảng xằng giọng:


– Tên chết dầm kia! Sao dám lớn mật đến thế? Không sợ mất mạng ư?


Ngô Khảm chường mặt ra cười đáp:


– Vì sư tẩu mất mạng, tiểu đệ cũng cam tâm, sư tẩu! Sư tẩu có muốn lấy thuốc giải không?


Thích Phương nghiến răng thò tay vào bọc nắm đốc đao trủy thủ, định lừa lúc gã vô tình đâm cho một nhát để đoạt lấy thuốc giải.


Ngô Khảm là một tay xảo quyệt, khi nào lại chẳng đề phòng, gã cười hề hề khẽ nói:


– Nếu sư tẩu ra chiêu "Sơn tong nhân diện khởi" đâm tiểu đệ thì tiểu đệ trả lại bằng chiêu "Vân bạn mã đầu sinh" để né tránh, tiện tay quăng thuốc giải vào lu nước.


Gã nói rồi giơ tay ra, trong tay cầm bình thuốc giải.


Gã sợ Thích Phương lại đoạt, liền lui lại hai bước.


Thích Phương biết rằng dùng cường lực không thể đoạt được, liền né mình lướt qua bên mình gã.


Ngô Khảm khẽ nói:


– Tiểu đệ chỉ chờ đến canh ba, nếu sư tẩu không tới thì canh tư tiểu đệ đem thuốc giải xa chạy cao bay, không trở về Kinh Châu nữa. Họ Ngô này có chết cũng không chịu chết về tay cha con họ Vạn.


Thích Phương về phòng, nghe Vạn Khuê không ngớt rên rĩ hiển nhiên chất độc lại phát tác.


Nàng ngồi xuống cạnh giường ngẫm nghĩ:


– Y hại Địch sư ca một cách thâm độc bằng thủ đoạn hèn mạt, nhưng mình đã lầm lỡ rồi biết làm thế nào? Đó là số mạng của sư ca phải đau khổ. Mấy năm nay ta đi lấy chồng thì phải theo chồng, thằng chó má Ngô Khảm thật là khả ố!


Không biết làm thế nào để đoạt lại bình thuốc giải ở nơi gã.


Nàng ngó thấy Vạn Khuê dong mạo tiều tụy, hai mắt sâu hoắm, liền tự nhủ:


– Tam ca bị thương trầm trọng mà ta mách y chuyện đó, y nổi hung cùng gã Ngô Khảm liều mạng lại càng hỏng bét.


Trời tối rồi, Thích Phương ăn cho xong bữa, đưa con vào ngủ, nàng nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn cách cáo tố với Vạn Chấn Sơn rồi tự nhủ:


– Lão là người mưu kế sâu xa, tất có chước hay, vụ này không thể để tam ca hay biết, ta hãy chờ y ngủ rồi sẽ đến nói với công công.


Nàng để nguyên áo nằm xuống bên chân Vạn Khuê.


Mấy bữa nay nàng chầu chực trượng phu, thủy chung áo không cởi giải, đêm không ngủ ngon.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Vệt nắng cuối trời

Vệt nắng cuối trời

(khotruyenhay.gq) Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết

29-06-2016
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016
Tiếng khóc thiên thần

Tiếng khóc thiên thần

Ba mẹ thường hay giận nhau suốt cả tuần, không nói chuyện, không điện thoại, chỉ vì

23-06-2016
Vàng mai

Vàng mai

Người ta đang bán mùa xuân. Người ta đang mua mùa xuân. Người ta trao nhau mùa xuân. Tôi

29-06-2016

Snack's 1967