Đoạn nàng giục Không Tâm Thái cầu đức Bồ Tát bảo hựu ngoại công sống lâu trăm tuổi.
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Con nhỏ nói:
– Ngoại công! Ngoại công mau trở về! Sao ngoại công không trở về?
Thích Phương nói:
– Ngươi cầu đức Bồ Tát phù hộ cho ngoại tổ đi!
Con nhỏ đáp:
– Đức Bồ Tát đã bảo vệ cho gia gia lại bảo vệ cho ngoại công nữa.
Trước nay nó chưa gặp Thích Trường Phát, bây giờ má má bảo nó cầu đảo, trong lòng nó liền nhớ tới tổ phụ và phụ thân.
Thích Phương dừng lại một lát rồi khấn:
– Tuần hương thứ ba cầu hoàng thiên bảo vệ cho y được bình yên, mọi sự như ý, sớm lấy được hiền thê và sinh quí tử...
Nàng khấn tới đây thanh âm không khỏi nghẹn ngào, đưa tay áo lên lau nước mắt.
Con nhỏ hỏi:
– Má má! Má má lại nhớ đến cữu cữu rồi ư?
Thích Phương giục:
– Con nói đi! Cầu đức hoàng thiên phù hộ cho Không Tâm Thái cữu cữ được bình an...
Địch Vân nghe lời cầu chúc này trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
– Nàng cầu chúc cho ai đây?
Chàng nghe nàng nói đến năm chữ "Không Tâm Thái cữu cữu" tai chàng bất giác ù đi, miệng chàng lẩm bẩm:
– Nàng đang nói đến ta! Nàng đang nói đến ta!
Con nhỏ hỏi:
– Má má mong nhớ Không Tâm Thái cữu cữu, đức Bồ Tát bảo vệ cho cữu cữu, cung hỷ phát tài, mua cho Không Tâm Thái một con búp bê lớn, cữu cữu là Không Tâm Thái, hài nhi cũng là Không Tâm Thái. Má má ơi! Không Tâm Thái cữu cữu đi đâu sao không thấy trở về?
Thích Phương đáp:
– Không Tâm Thái cữu cữu đi xa lắm, cữu cữu bỏ má má, nhưng má má ngày nào cũng nhớ cữu cữu...
Nàng nói tới đây bồng đứa con nhỏ đứng lên áp mặt vào ngực nó rảo bước về nhà.
Địch Vân tiến đến bên lò hương nhìn ba chấm sáng lấp loáng như ngây như dại, ba nén hương cháy hết thành than, chàng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trời sáng rồi, Địch Vân từ trong hậu viện ở Vạn gia đi ra, đầu óc bâng khuâng chàng đi quanh quẩn trong thành Kinh Châu.
Bỗng nghe mây tiếng loảng xoảng vang lên, một thầy lang dạo vừa đi vừa lắc nhạc bán thuốc rong trên đường phố.
Địch Vân động tâm, chàng muốn mắt nhìn Vạn Khuê xem tình trạng rên la đau khổ như thế nào, liền lấy ra mười lạng bạc để mua cái rương thuốc cùng bộ quần áo của lão.
Thầy lang rất lấy làm kỳ, nhưng những đồ của lão chẳng có gì đáng tiền nhiều lắm chỉ năm lạng là cùng, lão thấy Địch Vân trả đắt gấp đôi liền vui lòng bán cho chàng ngay.
Địch Vân trở lại khu vườn hoang thay đổi mặc y phục của thầy lang, chàng vắt nắm cỏ lấy nước bôi lên mặt, lại dán một lá cao vào phía dưới mi mắt phía bên trái cho gương mặt khác hẳn đi rồi lầm lũi quanh ra trước cửa Vạn gia.
Địch Vân vừa lắc nhạc vừa đi tới, miệng chàng rao:
– Chuyên trị bệnh chứng nguy nan, da dẻ sưng tấy bị trùng độc cắn, công hiệu tức khắc.
Chàng qua lại ba lần thì thấy một người từ trong cổng lớn lật đật đi ra vẫy tay nói:
– Này thầy lang! Lại đây! Lại đây!
Địch Vân nhận ra gã này là Ngô Khảm, năm trước gã đã hớt đứt ngón tay của chàng.
Địch Vân đã hóa trang khác hẳn ngày trước, dĩ nhiên Ngô Khảm không nhận ra được.
Chàng còn sợ gã nhận ra thanh âm nên hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Bệnh nhân có dặn gì không? Phải chăng y mắc tạp chứng nghi nan và người sưng lên?
Ngô Khảm "Ủa" một tiếng rồi đáp:
– Thầy lang coi lại tại hạ xem có giống người trúng phải chất độc rồi sưng lên không? Này! Tại hạ hỏi thầy lang bị rết độc cắn có trị được chăng?
Địch Vân đáp:
– Những giống rắn độc như Thanh Trúc Xà, Xích Luyện XÀ, Kim Cước Đới, Thiết Sạn Đầu, tức là những thứ rắn độc nhất thiên hạ, tại hạ đều có thuốc trị, còn con rết ư? Hà hà! Cái đó phỏng có gì đáng kể?
Ngô Khảm nói:
– Thầy lang đừng nói khoác vội, giống rết này không phải rết thường, bao nhiêu danh y thành Kinh Châu đều lắc đầu mà thầy chữa được khỏi ư?
Địch Vân chau mày đáp:
– Có giống rết lợi hại như vậy sao? Những rết trong thiên hạ bất quá là Hồi Mai Yết, Kim Tiền Yết, Ma Đầu Yết, Hồng Vỹ Yết, Lạc Đại Giảo Nương Yết, Bạch Cước Yết...
Chàng kể ra hai mươi mấy thứ rết, rồi nói:
– Nọc rết độc mỗi thứ một khác vậy thuốc điều trị cũng không giống nhau, dù là danh sư mà không hiểu hết chưa chắc đã chữa được.
Ngô Khảm thấy thầy lang mặt mũi xấu xa, hủ lậu, quần áo lam lũ đã có ý coi thường, tuy chàng kể ra hàng tràng rết độc, nhưng miệng nói ấp úng không được lưu loát, rõ ràng, nên gã vẫn chưa tin là người có bản lãnh, liền nói:
– Đã vậy, thầy thử vào coi xem, không chừng ngựa chết chữa được ngựa sống, hay lợn lành chữa ra lợn què.
Địch Vân gật đầu theo gã tiến vào Vạn Phủ.
Chàng vừa bước qua cổng liền nhớ tới ngày trước đi theo sư phụ cùng sư muội đến đây bái thọ, khi đó chàng còn là một gã thiếu niên quê mùa mới lên thành thị, thấy cái gì cũng mới lạ, chàng cùng sư muội nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ trỏ rối rít, nhưng tâm tình bữa nay không giống trước nữa.
Địch Vân theo Ngô Khảm qua hai cái sân đến trước tòa lầu ở mé đông.
Ngô Khảm ngửa mặt lên lớn tiếng gọi:
– Tam sư tẩu! Có vị lang trung chuyên trị rết độc tới đó, tam sư tẩu có để y vào coi cho sư ca không?
Cánh cửa lầu mở ra, Thích Phương thò đầu qua cửa sổ đáp:
– Hay lắm! Đa tạ Ngô sư đệ! Bữa nay lệnh sư ca đau quá! Mời tiên sinh lên lầu.
Ngô Khảm nhìn Địch Vân bảo:
– Tiên sinh lên đi!
Gã toan rút lui.
Thích Phương nói:
– Ngô sư đệ cũng lên đây giúp dùm.
Địch Vân lên lầu liền ngó thấy mốt cái bàn lớn kê cửa sổ chính giữa, trên bàn có đủ giấy bút mực và mười mấy cuốn sách, lại có cả một cái áo trẻ con đang đan dở.
Thích Phương từ trong phòng tiến ra nghênh tiếp, mặt nàng không hoa phấn, dung nhan rất tiều tụy.
Địch Vân ngó nàng một cái rồi sợ nàng nhận ra mình, không dám nhìn lâu, cất bước tiến vào.
Trên giường lớn, một người nằm quay mặt vào phía trong miệng không ngớt rên la, chính là Vạn Khuê.
Đứa con gái nhỏ ngồi trên ghế cạnh giường đang đấm chân cho gia gia, nó thấy Địch Vân mặt mũi lem luốc, hình dong cổ quái la lên một tiếng kinh hãi rồi ẩn vào sau lưng mẫu thân.
Ngô Khảm nói:
– Tại hạ thấy sư ca bị rết độc cắn thương mà độc tính thủy chung không tiêu tan hết, dường như có điểm khác lạ.
Địch Vân hỏi:
– Thế ư?
Lúc còn ở ngoài cổng chàng nói chuyện với Ngô Khảm vẫn giữ được vẻ tự nhiên, nhưng bây giờ ngó thấy Thích Phương, trái tim đập thình thịch, chàng cảm thấy mặt nóng bừng môi miệng khô ráo, nói không nên lời.
Chàng đi tới trước Trung Nguyên giường khẽ vỗ vai Vạn Khuê.
Vạn Khuê từ từ xoay mình lại dương mắt lên nhìn Địch Vân bất giác trong lòng hơi kinh ngạc.
Thích Phương nói:
– Tam ca! Tiên sinh đây là một vị lang trung do Ngô sư đệ tìm được, tiên sinh... tiên sinh có linh dược để trị thương cho tam ca.
Giọng nói của nàng thực ra không tin tưởng mấy ở thầy lang.
Địch Vân nhìn mu bàn tay Vạn Khuê sưng lên và tím đen một quầng coi rất kỹ, liền cất tiếng ấm ớ nói:
– Đây là giống rết độc sặc sỡ ở giải Nguyên Lăng miền Tương Tây cắn phải, tại Hồ Bắc chúng ta không có giống rết này.
Thích Phương và Ngô Khảm đồng thanh đáp:
– Đúng thế! Đúng thế! Y bị rết độc ở Nguyên Lăng cắn đó.
Thích Phương lại nói:
– Tiên sinh đã biết lại lịch giống rết này, chắc là chữa được.
Giọng nói của nàng lúc này chứa chan hy vọng.
Chương trước | Chương sau