Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 37 - Lão Khất Cái Chính Là Ngôn Đạt Bình

↓↓
Quản gia lại hỏi:


– Này! Bạn nhỏ kia! Ta coi ngươi thân tráng lực cường sao không chịu làm ăn mà phải đi xin?


Địch Vâm đáp:


– Không ai mướn tiểu nhân làm cả, tài chủ lão gia, lão gia cho tiểu nhân một bữa cơm được chăng?

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quản gia vỗ vai tên họ Bình cười nói:


– Lão nghe đó, gã một điều kêu ta bằng tài chủ lão gia, hai điều kêu ta bằng tài chủ lão gia, không thưởng cho gã một bữa không xong rồi, lão bảo gã vào gánh đất rồi cho gã một phần tiền công.


Tên họ Bình đáp:


– Đúng thế! Cao gia dạy thế là phải.


Địch Vân nghe khẩu âm hai người nhận ra tên cái thợ họ Bình người ở ngay Trương Tây bản địa, còn lão gia họ Cao là người ở phương Bắc, nhưng chàng không lộ vẻ gì, kính cẩn nói:


– Tài chủ lão gia! Tài chủ thiếu gia! Tiểu nhân xin đa tạ hai vị.


Người cai vừa cười vừa thóa mạ:


– Con mẹ nó! Thằng lỏi này chỉ nói nhăng nói càn.


Cao quản gia lại cười hỏi:


– Ta là tài chủ lão gia, ngươi ta tài chủ thiếu gia, như vậy chẳng tiện nghi cho ngươi ư?


Tên cai véo tai Địch Vân cười nói:


– Vào đi, vào đi! Ngươi hãy ăn một bữa no, đến tối hãy làm công.


Địch Vân không kháng cự gì hết liền theo họ Bình vào nhà, chàng tự hỏi:


– Sao lại đến đêm mới làm công?


Khi vào hậu viện phải xuyên qua một tòa nhà khiến chàng giật mình kinh hãi, vì chàng thấy hiện trạng rất kỳ quái, giữa căn nhà này đào một cái huyệt thật lớn rất sâu, bốn cạnh huyệt cơ hồ liền với vách nhà, chỉ để hở một lối nhỏ hẹp.


Trong huyệt bỏ đầy thuổng cuốc, thúng mủng, đòn gánh, toàn là dụng cụ đào đất, hiển nhiên công việc đào huyệt còn đang tiếp tục. Đứng ngoài coi tòa nhà hùng vĩ đường hoàng, ai ngờ trong nhà lại đào một cái huyệt lớn.


Tên cai dặn:


– Công việc trong này không được nói ra bên ngoài, ngươi đã hiểu chưa?


Địch Vân đáp:


– Dạ dạ! Tiểu nhân đã hiểu rồi! Nơi đây phong thủy đẹp, chủ nhân lão gia muốn làm phần mộ thì cho người ngoài biết thế nào được?


Tên cai thợ cười khành khạch nói:


– Phải đấy! Thằng ngốc này thế mà thông minh, ngươi hãy theo ta đi ăn cơm.


Địch Vân xuống nhà bếp ăn no một bữa.


Tên cai thợ bão gã ngồi chờ ở mái hiên, đừng có chạy loạn lên.


Địch Vân vâng lời nhưng trong lòng càng thêm ngờ vực.


Chàng thấy cách trần thiết trong nhà hủ lậu, trong bếp cũng không xây chỗ thổi nấu mà chỉ làm một cái bếp lò lớn, xanh chảo, bàn ghế đều là những đồ dùng của nhà nghèo nàn, không đi đôi với tòa nhà lớn.


Vào lúc xế chiều, số người đến mỗi lúc một đông, đều là hương dân tuổi trẻ sức mạnh, ở gần đó, bọn họ ăn cơm uống rượu nhốn nháo cả lên.


Địch Vân ngồi ăn với họ, chàng lại nói tiếng thổ âm nơi đây rất sõi, nên quản gia và cái thợ chẳng nghi ngờ gì cả, họ cho chàng là một thanh niên du thủ, muốn ăn không muốn làm.


Ăn cơm xong, người cai thợ họ Bình dẫn nhân công vào trong nhà đại sảnh rồi bảo họ:


– Các anh em hết sức đào huyệt, đồng thời thử xem đêm nay ai hên vận, nếu đào được vật gì hữu dụng sẽ có trọng thượng.


Mọi người vâng lời tiến hành công việc, những tiếng thuổng cuốc đào đất sậm sột vang lên.


Một người nhà quê khá lớn tuổi khẽ nói:


– Đào hơn hai tháng nay mà chả được cái đếch gì hết, dù nơi đây có bảo bối cũng còn tùy thuộc ở phúc khí có lọt vào tay được hay không?


Địch Vân nghe nói tự hỏi:


– Té ra họ tìm bao vật, nơi đây có bảo vật gì?


Chàng chờ cho tên cai thợ xoay lưng cất bước, mới từ từ đến bên người lớn tuổi kia khẽ hỏi:


– Đại thúc! Người ta tìm bảo vật gì vậy?


Người kia khẽ đáp:


– Chưa biết bảo vật là cái gì, chủ nhân nơi đây còn trông vào phước khí, lão không phải người bản địa, lão ở xa ngó thấy hào quang bốc lên, biết là dưới đất có bảo vật rồi đến mua khu đất này, nhưng sợ hành động lộ ra ngoài nên phải làm tòa nhà lớn này che đi, rồi kêu bọn ta đến bảo ban đêm làm việc đào bảo vật, còn ban ngày ở nhà ngủ.


Địch Vân gật đầu hỏi:


– Té ra là thế! Đại thúc có phong thanh là bảo bối gì không?


Người kia đáp:


– Theo lời bác cai thì dường như là một tụ bảo bồn, bỏ một đồng tiên vào chậu để qua một bên, sáng hôm sau sẽ biến thành đầy chậu tiền, đặt một lạng vàng vào chậu, sáng mai sẽ biến thành đầy chậu hoàng kim, ngươi tính có phải bảo vật không?


Địch Vân gật đầu lia lịa đáp:


– Đúng là bảo vật! Đúng là bảo vật!


Người kia lại nói:


– Bác cai đặc biệt dặn bảo phải hạ thuổng cuốc thật nhẹ cho khỏi bể bảo vật, đó không phải là chuyện chơi. Y còn nói đào được bảo vật rồi có thể cho chúng ta mỗi người sử dụng một đêm, ai muốn bỏ gì vào cũng được, chú nhỏ! Chú định bỏ gì vào?


Địch Vân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:


– Tiểu nhân thường đói bụng không có cơm ăn, sẻ bỏ một hạt gạo để sáng mai có một chậu đầy bạch mễ là tốt lắm rồi.


Người kia cười khanh khách nói:


– Hay lắm! Hay lắm!


Tên cai thợ nghe tiếng cười liền tiến lại quát:


– Đừng làm mất thì giờ, đào lẹ lên! Đào lẹ lên!


Địch Vân bụng bảo dạ:


– Trên đời làm gì có tụ bảo bồn? Lão chủ nhân nhà này chẳng phải hạng ngu ngốc thì nhất định có mưu kế nào khác, bịa chuyện tìm tụ bảo bồn để lừa gạt mọi người.


Chàng lại hỏi khẽ:


– Chủ nhân ở đây họ gì? Đại thúc bảo lão nhân gia không phải người bản địa ư?


Người kia đáp:


– Ngươi coi kìa! Chủ nhân đã ra đó.


Địch Vân nhìn theo nhãn quang lão thì thấy một người từ hậu đường đi ra, người này thân hình ốm nhắt, cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, lối ngoài năm chục tuổi, y phục cực kỳ hoa lệ.


Địch Vân vừa ngó thấy lão đả trống ngực đánh thình thình quay đi chỗ khác, không dám nhìn lâu, chàng không ngớt tự hỏi:


– Lão này ta đã gặp ở đâu? Lão này ta đã gặp ở đâu? Lão là ai?


Chàng thấy tướng mạo rất quen, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được là đã gặp ở đâu.


Bỗng nghe chủ nhân lên tiếng:


– Đêm nay anh em lại đào mặt đông sâu xuống ba thước, bất luận gặp giấy rách, mẫu gỗ, mảnh sành, mảng gạch nhất thiết đừng bỏ đi và giữ lấy đưa cho ta.


Địch Vân nghe đến thanh âm, trong lòng run lên chàng tỉnh ngộ lẩm bẩm:


– Đúng rồi! Té ra là lão.


Nguyên chủ nhân tòa nhà lớn này chính là lão Khất Cái mà chàng đã gặp ở nhà Vạn Chấn Sơn tại Kinh Châu. Lão còn dạy chàng kiếm pháp.


Ngày ấy lão ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, toàn thân dơ dáy, nhưng bữa nay lão là một đại tài chủ, y phục rất hoa lệ, toàn thân biến đổi, nên Địch Vân nghe thanh âm của lão mới nhận ra được.


Địch Vân muốn ở dưới huyệt nhảy lên để nhìn nhận lão, nhưng mấy năm nay chàng bị tai nạn đau khổ đã nhiều, khiến chàng gặp việc gì cũng thận trọng không dám nóng nẩy lỗ mãng.


Chàng nghĩ thầm:


– Lão khất cái bá bá này ngày trước đối xử với ta rất tử tế, năm ấy ta đấu với tên đại đão Lữ Thông đã thất bại, nhờ lão ra tay giải cứu. Sau lão lại dạy ba chiêu kiếm pháp tinh diệu mới thắng được bọn đệ tử ở Vạn Môn, bây giờ ta nghĩ lại ba chiêu kiếm pháp đó cũng tầm thường chẳng lấy gì làm kỳ, nhưng khi ấy nó giúp cho ta khỏi bị nhục nhã.


Rồi chàng tự nhủ:


– Bữa nay trùng hội, đáng lý ta phải tạ Ơn lão một phen, nhưng nơi đây là chỗ cũ của sư phụ, mà lão lại đến khai quật tìm tòi vật gì? Tại sao lão phải xây tòa nhà lớn để che mắt mọi người? trước lão là một người khất cái, sao nay lại giàu có đến thế?


Trong lòng ngấm ngầm quyết định chủ ý:


– Để ta coi cho biết rồi sẽ tính, lão là ân nhân của ta nhưng việc bái tạ hà tất phải vội vàng trong lúc nhất thời, sao lão không sợ sư phụ ta trở về? Chẳng lẽ...


chẳng lẽ... sư phụ ta chết rồi chăng?


Chàng nghĩ tới đây, bất giác vàng mắt đỏ hoe, vì chàng vốn coi sư phụ như phụ thân.


Đột nhiên ở góc đông nam có tiếng kịch khẽ vang lên, một người hương dân đụng đầu thuổng vào vật gì.


Lão chủ nhân liền nhảy vào huyệt cúi xuống lượm lên.


Bao nhiêu thợ đều dừng lại, liếc mắt nhìn thì thấy trong tay lão cầm một cái đanh sắt rỉ, mặt đầy vẻ thất vọng, lão xoay xở ngắm nghía cái đanh một lúc rồi bỏ xuống một bên, giục:


– Động thủ đi thôi! Đào cho lẹ! Đào cho lẹ!


Địch Vân cùng bọn hương dân đào huyệt suốt đêm, chủ nhân đứng bên ngoài giám sát để hết tinh thần chú ý mọi sự cho đến lúc trời sáng mới thu công.


Phần đông hương dân giải tán về nhà, chỉ có bảy tám người ở xa quá nên giải chiếu nằm ngủ trên hành lang phía đông toàn nhà lớn.


Địch Vân cũng ngủ ở hành lang.


Chàng ngủ cho tới chiều mới cùng mọi người dậy ăn cơm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Em là gì của tôi?

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình

23-06-2016
Bạn tôi ơi...!!!

Bạn tôi ơi...!!!

(khotruyenhay.gq) Nó! Một anh chàng có dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt

28-06-2016
Cơn nắng mơ màng

Cơn nắng mơ màng

Đôi khi, mở lòng mình với một người xa lạ lại thấy an yên đến lạ thường. Chỉ

26-06-2016
Kẻ cắp giấc mơ

Kẻ cắp giấc mơ

Mấy bữa nó mon men lại gần mẹ, muốn ỉ ôi xin mẹ cho nó thi, rồi lại chùn chân ôm

24-06-2016
Xe ba bánh

Xe ba bánh

- Bố ơi hôm nay bé Nhi có xinh không? - Nhỏ cất giọng thánh thót lên hỏi bố. - Bé Nhi

28-06-2016

XtGem Forum catalog