Địch Vân đưa huyết đao lên gạt đánh choang một tiếng, thanh quỉ đầu đao bật ngược lại nhưng chưa bị gãy.
Nguyên thanh quỉ đầu đao nay cũng là một bảo đao, tuy nó không bén tuyệt luân bằng thanh huyết đao nhưng thân dầy, huyết đao không chặt đứt được.
Bữa trước Lục Thiên Trữ chiến đấu với Huyết Đao Tăng thanh quỉ đầu đao đã bị huyết đao chém mẻ ba chỗ, bữa nay lại đụng nhau nó mẻ thêm một miếng mà thôi.
Hoa Thiết Cán tuy không chuyên dùng đao, nhưng lão đã luyện thành căn bản võ công đủ loại, lão sử đao Địch Vân cũng không chống nổi, hai bên trao đổi mấy chiêu chàng lâm vào tình trạng hạ phong phải lùi hoài, Hoa Thiết Cán cũng không truy kích, lão cúi lượm nửa con chim đã nướng chín của Địch Vân ăn còn thừa để đó lão vừa nhai ngáu nghiến vừa khen:
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
– Ngon quá! Ngon quá! Thịt chim vừa thơm lại vừa dòn.
Địch Vân quay đầu lại ngó Thủy Sanh, hai người cùng xao xuyến trong lòng.
Lần này Hoa Thiết Cán tay cầm binh khí trở lại khiêu chiến, tình thế nguy hiểm hơn lần trước, lão mà tay không thì Địch Vân có bị đấm đá đến thọ thương thổ huyết là cùng. Mấy khi vung quyền đấm chết chàng được hiện giờ trong tay lão đã có đao kiếm thì chàng chỉ lỡ một chiêu là mất mạng.
Cuộc đấu lần trước sỡ dĩ Địch Vân miễn cưỡng chống chọi được là trông vào Thủy Sanh tay cầm huyết đao trợ chiến, chuyến này Hoa Thiết Cán tay cầm khí giới cũng nhiều hơn nên chiếm thượng phong hoàn toàn.
Hoa Thiết Cán đớp hết nữa con chim, còn muốn ăn nữa lão ngó thấy bên sơn động còn một con, lại đến lấy ăn nốt rồi vừa lau miệng vừa nói:
– Giỏi quá! Công phu nướng chim đáng vào bậc nhất.
Vẻ mặt nhâng nháo, lão xoay mình lại đột nhiên nhảy vọt tới vung đao chém Địch Vân, "Véo" một tiếng.
Thế đao rất cấp bách Địch Vân không kịp đề phòng suýt nữa bị hớt mất nữa đầu.
Trong lúc hoang mang, chàng vội giơ đao lên gạt.
Hoa Thiết Cán vẫn úy kỵ nội lực chàng hùng hậu, song đao mà đụng nhau tất làm cho cánh tay lão tê chồn, lão phải nghiêng đao đi một chút.
Trong vòng ba chiêu, Địch Vân đã chân tay luống cuống.
Xẹt một tiếng, cánh tay trái chàng bị quỉ đầu đao rạch thành một đường dài.
Thủy Sanh la hoảng:
– Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Hoa bá bá! Điệt nữ chia thịt chim cho Hoa bá bá ăn.
Hoa Thiết Cán thấy đao pháp của Địch Vân tầm thường chưa đáng xếp vào cao thủ hạng nhì trong võ lâm, lão định bụng:
– Ta giết thằng lõi này sớm đi cho khỏi hậu hoạn.
Lão liền hạ thủ đánh rất gấp, miệng cất tiếng hỏi:
– Thủy điệt nữ, có phải ngươi thương xót gã tiểu tử này không? Ngươi không nhớ đến biểu ca ở Uông Gia nữa sao?
Véo, véo, véo! Lão chém luôn ba đao, lại một đao nhằm chém vào vai bên mặt Địch Vân, may mà chiêu đao này trúng vào chỗ có Ô Tằm giáp bảo vệ, nếu không cánh tay mặt chàng đã bị chặt đứt rồi.
Thủy Sanh lại hét lên:
– Hoa bá bá! Đừng đánh nữa!
Địch Vân tức giận quát:
– Cô làm gì mà nhộn lên thế? Ta đánh không lại, thì bị lão giết là cùng chứ gì!
Trong cơn tức giận chàng như người điên, chàng vung đao chém loạn xạ.
Đột nhiên thanh huyết đao đang cầm ở tay mặt đưa qua tay trái chàng xoay tay đánh Hoa Thiết Cán một cái bạt tai.
Hoa Thiết Cán có ngờ đâu một chàng thiếu niên võ nghệ tầm thường mà lại biết ra chiêu này, lão né tránh không kịp, phát chưởng của đối phương đánh trúng vào cổ đến "Bốp" một tiếng, lão bị chấn động nửa người tê dại.
Địch Vân sửng sốt nghĩ thầm:
– Đây là chiêu "Nhĩ Quang Thức" mà lão cái bá bá đã dạy ta ngày trước.
Chàng ra chiêu đắc thủ sử đến chiêu "Thích Kiên Thức" và "Thử Kiếm Thức" Hoa Thiết Cán la lên:
– Liên Thành Kiếm Pháp! Liên Thành Kiếm Pháp!
Địch Vân lại một phen sửng sốt, ngày trước chàng ở Vạn Phủ tại Kinh Châu cùng bọn Vạn Khuê tử chiến lúc sử đến ba chiêu này, Vạn Chấn Sơn cũng hô là Liên Thành Kiếm Pháp, khi đó chàng còn cho là Vạn Chấn Sơn hồ đồ, nhưng hiện nay Hoa Thiết Cán một tay đại hào kiệt ở Trung Nguyên biết nhiều hiểu rộng cũng hô là Liên Thành Kiếm Pháp thì còn sai thế nào được?
Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ ba chiêu của lão cái truyền thụ đúng lá Liên Thành Kiếm Pháp sao?
Chàng dùng đao làm kiếm sự liền mấy lần ba chiêu này, nhưng bản lãnh Hoa Thiết Cán nào như phải bọn Lỗ Khôn, Vạn Khuê? Chỉ có chiêu đầu chàng phóng ra trong lúc bất ngờ nên đánh trúng lão mà thôi còn mấy chiêu sau đem ra sử dụng đều vô hiệu quả.
Đến lần thứ tư, Địch Vân sử chiêu "Khử Kiếm Thức" dùng huyết đao khều thanh quỉ đầu đao của Hoa Thiết Cán nhưng lão đã chuẩn bị từ trước phóng chân đá vào uyển mạch chàng.
Địch Vân nắm không vững, thanh huyết đao tuột tay Hoa Thiết Cán liền ra chiêu "Thuận Thủy Thôi Chu" đao kiếm ở hai tay đều đâm tới trước ngực chàng.
Kịch Kịch hai tiếng, cả đao lẫn kiếm đều đâm trúng trước ngực Địch Vân, nhưng bị Ô Tâm Giáp cản trở không đâm vào được.
Thủy Sanh trong tay cầm một viên đá đứng chờ sẵn một bên, phòng khi Địch Vân ngộ hiểm là xông vào viện trợ.
Nàng thấy Hoa Thiết Cán thi triển cả đao lẫn kiếm không nghĩ ngợi gì nữa, giơ hòn đá lên đập vào sau gáy lão.
Hoa Thiết Cán lần trước phỏng đoản thương đâm không thấu vào người Địch Vân đã lấy làm kỳ, nghĩ mãi không hiểu nguyên nhân. Lão đoán là chàng đặt ở trước ngực hoặc thiết hạp, hoặc đồng bài rồi ngẫu nhiên thương đâm trúng vào vật rắn, nhưng lần này đao đao kiếm cũng đâm trúng, nhất định không thể trùng hợp như vậy, bất giác lão ngẩn người ra một chút.
Địch Vân phóng chưởng mãnh liệt đánh tới, Thủy Sanh từ mặt sau đánh lại.
Hoa Thiết Cán bỗng la hoảng:
– Có ma! có ma!
Trong lòng khiếp sợ, lão tự hỏi:
– Chẳng lẽ vong hồn của Lục đại ca và Lưu huynh đệ căm hờn ta về tội ăn thịt di thể mà xuất hiện làm khó dễ với ta?
Toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt, lão nhảy lùi lại phía sau mấy bước.
Thủy Sanh và Địch Vân liền nhân cơ hội này chạy trốn vào sơn động, kéo mấy tảng đá lớn lấp cửa.
Trước kia Thủy Sanh sợ Địch Vân lần vào đã vít cửa động, chỉ để lối đi nhỏ hẹp vừa lọt một người và phải cúi xuống mới chui qua được, bây giờ chỉ cần đặt thêm một tảng đá là hết đường.
Hai người thoát chết trống ngực đánh thình thình.
Lại nghe Hoa Thiết Cán hô hoán:
– Ra đây! Mấy con rùa kia! Các ngươi ẩn ở trong động mãi được chăng?
Trong đó làm gì có chim để bắt mà ăn thịt? Ha ha! Ha ha!
Thủy Sanh và Địch Vân bỗng đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:
– Lão nói đúng, chúng ta ở trong thạch động lấy gì mà ăn? Nhưng ra ngoài lại bị lão giết, biết làm thế nào?
Giả tỷ Hoa Thiết Cán cứ tấn công, đẩy đá mở cửa động sấn vào thì Địch Vân và Thủy Sanh đã mất huyết đao cũng khó lòng chống nổi. Nhưng lão thấy đao kiếm đâm không thấu vào người Địch Vân liền cho là có ma quỉ tác quái, lão sợ đến toát mồ hôi, lông tóc đứng dựng cả lên, người không ngớt run bần bật.
Địch Vân và Thủy Sanh giữ cửa động hồi lâu không thấy Hoa Thiết Cán đến tấn công mới hơi vững dạ.
Địch Vân coi lại vết thương cánh tay, máu vẫn còn chảy không ngớt.
Thủy Sanh xé mảnh vạt áo buộc lại cho chàng.
Địch Vân cởi gói cốt hôi đeo ở sau lưng xuống, tiện tay chàng lấy cuốn sách nhỏ ra, đó là cuốn Huyết Đao Kinh mà chàng đã thu được ở trong người Bảo Tượng.
Vừa rồi chàng cùng Hoa Thiết Cán ác đấu một hồi, tuy thời gian ngắn ngủi, chưa mất sức nhiều mà tâm thần rất đỗi khẩn trương. Lúc này chàng được nghỉ ngơi mới cảm thấy mỏi mệt khó chịu.
Chàng nhớ lại ngày trước ở trong tòa phá miếu, lúc mới thấy cuốn Huyết Đao Kinh, liền cử động theo tư thức của người đàn ông lõa thể thì thấy tinh thần phấn khởi.
Chàng đoán chắc Hoa Thiết Cán quyết chẳng chịu bỏ qua, chỉ lát nữa là lại xảy cuộc ác đấu, chàng tính thầm:
– Dù có bị lão giết chét cũng nên đổi lại mấy chưởng khủng khiếp mới cam tâm, người ta nhọc mệt thì kháng địch làm sao được?
Địch Vân tiện tay mở sách ra coi thấy hình người trong bản đồ đầu chúc xuống, chân chỏng ngược, đầu người đặt xuống đất, hình thức hai tay càng quái dị, chàng liền làm theo tư thức này, cũng chúc đầu xuống giơ chân chỏng ngược lên.
Thủy Sanh thấy Địch Vân đột nhiên cử động quái lạ, cho là chàng lại nổi cơn khùng, nàng tự hỏi:
– Ngoài có cường địch, trong có người khùng, biết làm thế nào?
Địch Vân luyện chưởng nửa giờ thấy toàn thân ấm áp, tựa hồ sưởi lửa, trong mình thơ thới dễ chịu.
Chàng lại lật xuống trang dưới thấy người đàn ông lõa thể chống tay trái xuống đất, làm người bằng bặn song hành với mặt đất. Hai chân đưa ngược lên móc vào cổ, tư thế này rất khó bắt chước, nhưng Địch Vân đã luyện Thần Chiếu Công, nên vận dụng tứ chi bách thể theo ý muốn một cách dễ dàng, muốn sao được vậy, chẳng có gì trở ngại.
Chàng liền theo đồ phổ bắt đầu luyện, luồng nội tức trong mình cũng lưu hành theo các đường giây đỏ giây xanh thông vào các huyệt mạch.
Cuốn Huyết Đao Kinh này gồm đủ yếu quyết về nội ngoại công của Huyết Đao Môn, mỗi trang đồ hình phải luyện hàng năm mới thành công, nhưng Địch Vân đã đã thông hai mạch Nhâm Đốc lại có căn bản nội lực thâm hậu về môn Thần Chiếu Công thì bất cứ loại võ công nào, khó khăn đến đâu, một khi đã lọt vào tay chàng đều có thể luyện được ngay.
Địch Vân luyện từng thức một, càng luyện càng cảm thấy say mê hứng thú.
Sau Thủy Sanh biết chàng mở sách luyện công mới bớt kinh hãi.
Nàng coi một lúc thấy những tư thức của Địch Vân ly kỳ cổ quái bất giác nàng vừa bật cười vừa kinh dị, tự hỏi:
– Chẳng lẽ trong thiên hạ quả có võ công giống như vậy?
Nàng tiến gần lại một bước, liếc mắt ngó vào cuốn Huyết Đao Kinh đã mở sẵn để đó.
Đột nhiên mặt nàng đỏ bừng lên, trống ngực đánh thình thình.
Nguyên trong đồ phổ vẽ một người đàn ông trần truồng.
Thủy Sanh vừa thẹn vừa sợ, tự nghĩ:
– Chẳng hiểu tên tiểu ác tăng này luyện công rồi có cởi quần áo mình trần như nhộng, theo đồ hình không?
May mà hình ảnh mối lo của nàng thủy chung không xuất hiện.
Địch Vân luyện nội công một lúc rồi lật sách mở qua trang khác chàng thấy hình người trong đồ phổ tay cầm loan đao chém chênh chếch xuống, chàng cả mừng buột miệng hô:
– Huyết Đao Đao Pháp!
Chàng chạy tới cửa động nhìn ra ngoài không thấy Hoa Thiết Cán đâu, liền lượm một cành cây dùng làm đao chiếu theo đồ hình phát chiêu.
Huyết Đao Đao Pháp thật là quái dị, chiêu nào cũng nhằm chém vào phương vị không thể xảy ra.
Địch Vân chỉ luyện ba chiêu liền lĩnh hội được ngay.
Nguyên bất cứ chiêu đao pháp nào đều theo tư thức cổ quái trước mặt mà đưa ra, trong huyết Đao Đao Pháp có những chiêu số khiến người ta tuyệt không ngờ tới.
Chương trước | Chương sau