Quần hào tuy kinh hãi nhưng cùng một phe với nhau, chẳng lẽ lại úy kỵ rụt rè, liền quát lên một tiếng. Bốn người từ bốn góc đánh vào.
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Huyết Đao lão tổ chạy xéo về mé tây.
Bốn người phóng cước rượt theo, họ vừa đuổi vừa thóa mạ Om sòm. Kỳ dư cũng ào ạt xông lên.
Bốn người rượt theo được mấy trượng đã thành kẻ mau người chậm. Hai người chạy trước, hai người chạy sau.
Huyết Đao lão tổ đột nhiên dừng bước, xoay mình xông lại. Ánh hồng quang lấp loáng. Hai người chạy trước đã mất mạng dưới lưỡi đao của lão.
Hai người chạy sau ngần ngừ một chút thì Huyết Đao đã đưa vào cổ. Chỉ trong chớp mắt đầu lìa khỏi mình.
Địch Vân nằm trong đám cỏ rậm thấy Huyết Đao lão tổ mới trong khoảnh khắc đã giết chết sáu người không khỏi hãi hùng, vì võ công khủng khiếp, thủ đoạn tàn độc của lão.
Lòng chàng thoáng qua một ý nghĩ:
– Đánh nhau kiểu này thì bọn kia còn mười một người e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị chết sạch sành sanh. Biết làm thế nào bây giờ?
Lại nghe tiếng người hô:
– Biểu muội! Biểu muội! Biểu muội ở chỗ nào?
Chính la thanh âm Uông Khiếu Phong trong Linh Kiếm song hiệp.
Thủy Sanh nằm ở bên cạnh Địch Vân đã bị Huyết Đao lão tổ điểm vào á huyệt không kêu thành tiếng được, chỉ la thầm trong bụng:
– Biểu ca! Tiểu muội ở đây.
Uông Khiếu Phong cong lưng chạy nhanh, tay trái gã không ngớt vạch cỏ tìm kiếm.
Đột nhiên một cơn gió cuốn góc tà áo Thủy Sanh bay lên. Uông Khiếu Phong hô lớn:
– Đây rồi!
Gã nhảy xổ lại ôm nàng dậy.
Thủy Sanh mừng quá đến chảy nước mắt, toàn thân run bần bật.
Uông Khiếu Phong miệng vẫn gọi:
– Biểu muội! Biểu muội! Biểu muội đây rồi.
Gã ôm chặt lấy nàng.
Hai người tưởng chừng trùng hội trong kiếp khác, bao nhiêu lễ nghi quy cũ quên sạch sành sanh.
Uông Khiếu Phong lại hỏi:
– Biểu muội! Biểu muội có bình yên không?
Gã không thấy Thủy Sanh trả lời liền sinh lòng ngờ vực, đặt nàng xuống.
Thủy Sanh chân vừa chấm đất, người nàng ngửa về phía sau.
Uông Khiếu Phong đã học về kỹ thuật điểm huyệt, tuy chưa tinh thâm lắm, nhưng cũng hiểu thủ pháp căn bản. Gã vội đưa tay vào ba huyệt đạo ở sau lưng nàng làm phép thôi cung quá huyệt và giải khai được huyệt đạo cho nàng.
Thủy Sanh bật tiếng gọi:
– Biểu ca! Biểu ca!
Địch Vân thấy Uông Khiếu Phong đến gần đã biết tình thế rất nguy hiểm.
Chàng nhân lúc gã đang bận giải khai huyệt đạo cho Thủy Sanh lén lút bò đi.
Thủy Sanh là người tinh tế, nghe trong đám cỏ có tiếng sột soạt liền nhớ đến tên ác tăng này đã vũ nhục mình. Nàng trỏ tay về phía Địch Vân bảo Uông Khiếu Phong:
– Biểu ca, biểu ca! Hãy giết tên ác tăng kia đi! Gã là một đứa vô lại không thể dung thứ được.
Lúc này Uông Khiếu Phong đã tra trường kiếm vào vỏ. Gã nghe nàng nói vậy lại rút kiếm ra đánh "soạt" một tiếng. Gã phóng kiếm đâm tới. Thế kiếm nhanh như gió.
Địch Vân nghe Thủy Sanh la gọi Uông Khiếu Phong, biết là tình thế bất diệu. Chàng không chờ trường kiếm phóng tới đã vội vã lăn mình đi.
May mà chỗ Địch Vân nằm là sườn núi thoai thoải nên chàng thuận thế lăn xuống một cách dễ dàng.
Uông Khiếu Phong lại phóng kiếm đâm tới. Gã ngó thấy chiêu kiếm của mình sắp trúng Địch Vân tới nơi, thì đột nhiên một tiếng choảng vang lên. Hổ khẩu gã bị chấn động, trước mắt gã hồng quang lấp loáng.
Bản lãnh của Uông Khiếu Phong so với Thủy Sanh còn cao thâm hơn nhiều.
Trong lúc vội vàng không kịp suy nghĩ, gã tiện tay sử luôn chín thức liên hoàn "Khổng tước khai bình". Gã múa trường kiếm thành tấm bình phong ánh sáng ngăn chặn ở phía trước.
Bỗng nghe những tiếng choang choảng rít lên không ngớt. Đao kiếm đụng nhau bật lên những tiếng chát chúa như pháo liên châu.
Chỉ trong chớp mắt binh khí hai bên đụng nhau đã phát ra hơn ba chục tiếng.
Kiếm pháp của Uông Khiếu Phong đã được chân truyền của sư phụ là Thủy Đại. Nguyên một chiêu Khổng tước khai bình quanh đi quẩn lại gồm chín thức, bình thời gã rèn luyện rất thuần thục. Lúc này tánh mạng gã khác nào treo đầu sợi tóc, chỉ trong một hơi thở là xong. Những chiêu đao của địch nhân thần tốc phi thường, nào phải chuyện thấy chiêu nào giải khai chiêu đó? Chỉ còn cách tự mình chiếu theo chiêu thức múa kiếm thuộc lòng môn Khổng tước khai bình để ngăn chặn.
Huyết Đao lão tổ đánh liền một lúc ba mươi sáu đao. Càng những đao về sau càng mau lẹ mà Uông Khiếu Phong ngăn chặn được hết.
Quần hào theo dõi cuộc đấu đến lóa mắt.
Lúc này trong mười bảy người lại thêm ba người bị Huyết Đao lão tổ giết chết. Số còn lại kể cả Thủy Sanh nữa mới là chín.
Mọi người quang chiến lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, nhưng ai cũng khen thầm:
– Linh Kiếm song hiệp tiếng đồn quả là không ngoa. Chỉ có Uông Khiếu Phong mới chống đỡ được những chiêu cấp công nhanh như chớp của Huyết Đao lão tổ.
Thực ra Huyết Đao lão tổ chỉ cần phóng ra những chiêu thong thả, bình thường, trong mười mấy chiêu cũng đủ khiến cho gã mất mạng dưới huyết đao rồi.
May mà trong lúc nhất thời lão không nghĩ tới đối phương rèn luyện thứ kiếm pháp chuyên để phòng thủ.
Lão chưa giết chết được Uông Khiếu Phong, bất giác tự nhủ:
– Thằng lỏi này giỏi thiệt! Ta thử đấu với gã đến cùng xem gã mau lẹ hay là ta mau lẹ?
Đoạn lão tấn công rất gấp.
Quần hào muốn xông cả vào dùng loạn đao phân thây Huyết Đao lão tổ, nhưng thấy hai người chiến đấu mau lẹ quá chừng, không thể xen vào được.
Thủy Sanh rất quan tâm đến sự yên nguy của biểu ca. Tuy chân tay nàng mềm nhũn cũng không dám chần chờ. Nàng cúi xuống lượm một thanh trường kiếm ở trong tay xác chết, tiến lại giáp công.
Nàng cùng biểu ca bình thời liên thủ, công lực phối hợp rất thuần thục. Uông Khiếu Phong đã ngăn chặn toàn bộ thế công của Huyết Đao lão tổ, Thủy Sanh chỉ việc nhắm phóng kiếm đâm vào yếu huyệt của lão.
Huyết Đao lão tổ đánh liền mấy chục chiêu mà không hạ sát được Uông Khiếu Phong. Lão nổi nóng gầm lên một tiếng thật to. Tay mặt lão vẫn vung múa huyết đao. Còn tay trái vươn ra chụp thanh trường kiếm của gã.
Uông Khiếu Phong giật mình kinh hãi, vội múa kiếm mau hơn, hy vọng hớt đứt mấy ngón tay của địch nhân.
Không ngờ Huyết Đao lão tổ tựa hồ không sợ lưỡi liếm. Tay trái lão lúc bật lên lúc đè xuống khiến cho kiếm chiêu của đối phương bị hóa giải quá nửa. Biến diễn này lập tức đưa Uông Khiếu Phong và Thủy Sanh vào tình trạng nguy hiểm.
Trong quần hào có một lão già ngó thấy tình thế bất lợi, biết là nếu đêm nay Linh Kiếm song hiệp mà mất mạng thì số người còn lại chẳng một ai sống sót để dời khỏi nơi đây.
Lão liền lớn tiếng hô:
– Chúng ta sóng vai xông cả vào để liều mạng với ác tăng.
Giữa lúc ấy đột nhiên góc tây bắc có thanh âm rất dài vọng lên:
– Lạc... hoạ.. lưu... thủy...
Tiếp theo mé tây cũng có người đáp lại:
– Lạc... hoạ.. lưu... thủy...
Thanh âm này chưa dứt, mé tây nam lại có tiếng người hô:
– Lạc... hoạ.. lưu... thủy...
Ba người chia ba phương lớn tiếng hô.
Chỗ thì hào phóng, chỗ lại du dương. Âm điệu không đều nhau, nhưng đều trung khí đầy rẫy, nội lực rất cao thâm.
Huyết Đao lão tổ nghe tiếng ba người hô, trong lòng kinh hãi, bụng bảo dạ:
– Không hiểu ba tay cao thủ này từ đâu cũng đến đây? Nghe thanh âm của họ thì bản lãnh mỗi người e rằng chẳng kém gì ta. Nếu cả ba liên thủ giáp công, ta thật khó bề đối phó.
Trong lão lão bận suy nghĩ kế hoạch đối địch, chiêu đao nơi tay vẫn không trì hoãn chút nào.
Đột nhiên lại nghe phương nam có tiếng người hô:
– Lạc... hoạ.. lưu... thủy...
Trong bốn chữ thì chữ thứ tư là chử "thủy" kéo dài bất tuyệt vọng lại, khác nào nước sông Trường Giang chảy ào ào.
Thủy Sanh cả mừng reo lên:
– Gia gia! Gia gia đến cho mau!
Trong quần hào cũng có người hớn hở reo mừng:
– Giang Nam tứ lão đến rồi. Lạc Hoa Lưu Thủy! Ha hạ..
Người này reo hò chưa dứt câu thì trước ngực máu tươi phun ra như suối. Y bị huyết đao đâm trúng.
Huyết Đao lão tổ nghe trong bọn người đến lại có một người là phụ thân của Thủy Sanh, lão chợt nhớ ra điều gì, miệng lẩm bẩm:
– Ta đã nghe đồ đệ là Thiện Dũng nói trong võ lâm ở Trung Nguyên trong những nhân vật lợi hại nhất, ngoại trừ Đinh Điển, còn Bắc tứ quái, Nam tứ lão gì đó. Bắc tứ quái kêu bằng Phong Hổ Vân Long, Nam tứ lão là Lạc Hoa Lưu Thủy gì đó. Ngày ấy ta nghe đến ngoại hiệu kêu bằng "Lạc Hoa Lưu Thủy" cho là chẳng có gì giỏi giang. Nhưng bây giờ nghe bốn người ứng họa với nhau, quả có chỗ đáng ngại.
Lão còn đang ngẫm nghĩ, lại nghe bốn người đồng thời hô:
– Lạc Hoa Lưu Thủy!
Thanh âm từ bốn mặt vọng lại làm chấn động cả vùng sơn cốc.
Huyết Đao lão tổ nghe thanh âm biết là bốn tay đại cao thủ này hãy còn cách xa. Người xa nhất ở ngoài năm dặm. Lão tính thầm:
– Nếu ta giết hết bọn địch nhân trước mắt thì bốn người kia đến hợp lực bao vây, khó mà thoát thân được.
Lão liền chũm miệng hô thật dài:
– Lạc Hoa Lưu Thủy! Ta đánh cho bọn ngươi tên nào tên nấy thành lạc hoa lưu thủy.
Chương trước | Chương sau