Chàng cầm cuốn sách lên toan xé nát ra, nhưng lại nghĩ:
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
– Dù sao trong sách này cũng chứa đầy bí ẩn, không nên phá hủy.
Địch Vân nhìn đến áo quần thấy rách nát quá chừng, khó bề che kín. Chàng lại ngó áo tăng bào và quần của Bảo Tượng phơi bên bàn thờ còn lành lặn, liền lấy xuống mặc vào mình.
Chàng phải mặc tăng bào của ác tăng, trong lòng không khỏi hổ thẹn, nhưng cũng còn hơn là mặc quần áo thủng hàng mấy chục chỗ, thậm chí không che kín đít.
Địch Vân chuồn cuốn sách, và mười mấy lạng bạc vụn vào bọc rồi ra gốc cây lớn đào cái bọc nhỏ trong có ít tiền lấy lên. Đoạn chàng ôm thi thể Đinh Điển dời khỏi miếu thổ địa lên đường.
Địch Vân đi chừng hơn trăm trượng thì gặp một nông phu đi tới.
Nông phu thấy chàng ôm ngang xác chết, không khỏi giật mình kinh hãi, trượt chân ngã xuống ruộng.
Sau trận mưa lớn, trong ruộng đầy nước. Nông phu toàn thân bùn lấm bê bết, lồm cồm bò dậy, chân cao chân thấp hốt hoảng chạy trốn.
Địch Vân biết cứ thế này mà đi tất không khỏi gặp chuyện rắc rối, nhưng chàng cũng không nở hủy bỏ thi thể Đinh Điển.
May mà giải đất này rất đỗi hoang lương. Dọc đường chàng không gặp người thứ hai nào nữa. Chàng cắp ngang thi thể Đinh Điển, miệng lẩm bẩm:
– Đinh đại ca! Đinh đại ca! Tiểu đệ không thể chia tay đại ca được.
Đột nhiên chàng nghe tiếng hát khúc sơn ca. Bảy, tám nông phu vác cày vác cuốc từ đằng xa đi tới.
Địch Vân vội bước mau ẩn vào trong vùng cỏ rậm bên sườn núi. Chàng chờ cho bọn nông phu đi qua rồi, nghiến răng tự nhủ:
– Nếu không siêu hóa di thể của đại ca thì khó mà hoàn thành tâm nguyện của y trong việc hợp táng với Lăng tiểu thư.
Chàng liền chạy xuống vùng thung lũng ở mé hữu, lượm cành củi khô chất thành đống, đặt thi thể Đinh Điển xuống rồi chàng châm lửa đốt củi.
Lửa cháy đến đầu tóc cùng áo quần Đinh Điển khiến Địch Vân đau đớn tưởng chừng ngọn lửa hồng đang đốt da thịt mình. Chàng quỳ xuống đất, nước mắt như mưa chảy xuống đống cỏ rồi chảy cả vào miệng chàng nữa.
Địch Vân lấy giấy dầu trịnh trọng gói cốt hôi của Đinh Điển lại, bên ngoài bọc thêm lần vải dầu. Giấy dầu cùng vải dầu này nguyên trước Bảo Tượng dùng để gói cuốn sách giấy vàng.
Chàng gói cẩn thận lại lấy dây chằng chịt thật kỹ rồi mới buộc vào sau lưng.
Chàng khoét lỗ gạt hết tro than xuống chôn vùi.
Địch Vân lấp huyệt xong lạy hai lạy rồi mới lên đường. Bất giác chàng tự hỏi:
– Bây giờ ta đi đâu? Nếu sư phụ ta chưa chết thì trên cõi đời này một mình lão nhân gia là thân nhân của ta mà thôi.
Chàng nghĩ tới vụ sư phụ đâm thương sư bá Vạn Chấn Sơn rồi trốn đi chắc lão không quay về căn nhà cũ ở Nguyên Lăng, mà đã xa chạy cao bay tìm chốn mai danh ẩn tích.
Nhưng hiện giờ ngoài cách trở về Nguyên Lăng thử coi, chàng không còn biết đến địa phương nào?
Địch Vân trở gót đi về phía đường lớn. Chàng gặp người trong làng liền hỏi thăm thì địa phương này kêu bằng Trình Gia Tập, ở phía bắc huyện Giám Lợi tỉnh Hồ Bắc. Vậy muốn đến Hồ Nam, phải qua sông Trường Giang.
Địch Vân đến thị tập dùng bạc vụn mua mỳ ăn rồi ra bến mướn thuyền qua sông.
Chàng hồi tưởng lại hôm qua ở trên sông này chàng phải trốn lánh Bảo Tượng rất đỗi hoang mang, mà bữa nay chàng được ung dung nhàn nhã qua sông.
Mới cách một ngày mà hoàn cảnh khác nhau đặc biệt.
Thuyền áp vào bờ mé nam, Địch Vân vừa lên bộ bỗng nghe tiếng người dứt lác rất huyên náo, đầu người lố nhố. Tiếng gây lộn náo lộn náo loạn cả một vùng, tiếp theo là những tiếng binh binh vang lên. Bốn người kia đã khai diễn cuộc ẩu đả.
Địch Vân động tính hiếu kỳ, liền lại gần coi.
Chàng thấy trong đám đông có bảy, tám đại hán đang vây đánh một lão già.
Lão già này mình mặc áo xanh, đầu đội mũ vải, ăn mặc theo kiểu một gia nhân. Bảy, tám đại hán kia đều mặc áo ngắn, đi chân không. Bên cạnh còn bỏ những câu và giỏ cá. Hiển nhiên đều là những tay chài lưới.
Địch Vân cho đây là cuộc gây lộn tầm thường, chẳng có gì đáng coi. Chàng đã toan trở gót thì thấy lão già vung chân đá một đại hán lăn long lóc. Té ra lão này là một nhân vật hiểu võ công.
Địch Vân thấy vậy liền đứng lại để coi cứu cánh.
Lão gia nhân kia một mình địch nổi số đông. Chỉ trong khoảnh khắc lão đã đánh ngã ba người đánh cá.
Số ngư nhân đứng gần đó tuy rất đông mà chẳng ai dám xông vào.
Bỗng nghe chúng reo lên:
– Đầu lĩnh đã tới! Đầu lĩnh đã tới!
Rồi thấy hai ngư nhân ở bờ sông chạy lên. Phía sau có ba người đi theo.
Ba người này bộ pháp vững vàng. Địch Vân vừa ngó thấy đã biết là những nhân vật có võ công.
Ba người tiến gần lại. Người đứng đầu là một hán tử ngoài bốn mươi tuổi, da mặt vàng khè, dưới cằm để túm râu chuột. Người này đảo mắt nhìn mấy ngư nhân nằm lăn dưới đất rồi cất tiếng hỏi:
– Các hạ là ai? Ỷ vào thế lực nào để đến huyện Huê Dung hà hiếp người ta?
Dĩ nhiên y nói câu này để hỏi lão gia nhân, nhưng y không thèm để mắt nhìn lão.
Nguyên bờ sông bên này là địa giới huyện Huê Dung thuộc tỉnh Hồ Nam.
Lão gia nhân đáp:
– Lão hủ đem tiền đến mua cá, sao lại bảo là ăn hiếp với không ăn hiếp?
Người đầu lĩnh quay lại hỏi ngư nhân đứng bên:
– Tại sao xảy cuộc ẩu đả?
Ngư nhân đáp:
– Lão đòi mua cho được đôi cá chép sắc vàng. Bọn tại hạ đã bảo lão Kim sắc lý ngư là vật khó kiếm, phải để lại cho đầu lĩnh hòa thuốc, nhưng lão rất ngang ngược, nhất định đòi mua. Bọn thuộc hạ không bán, thế là lão động thủ cướp giựt.
Đầu lĩnh quay ra ngắm lão gia nhân từ đầu xuống tới gót chân mấy lần rồi hỏi:
– Phải chăng ông bạn của các hạ trúng phải Lam Sa Chưởng?
Lão gia nhân nghe nói, biến sắc đáp:
– Lão hủ chẳng biết Lam Sa Chưởng hay Hồng sa chưởng chi hết. Tệ chủ nhân muốn ăn cá chép nhắm rượu liền sai lão hủ đem tiền đi mua. Khắp thiên hạ trước nay ai mua cá gì cũng được, sao lại có lề luật cá này bán được, cá kia không bán được?
Đầu lĩnh cười lạt hỏi:
– Trước mặt chân nhân xin đừng nói chuyện giả dối. Tôn tính đại danh các hạ là gì, có thể cho biết được chăng? Nếu là chỗ hảo bằng hữu thì chẳng những tại hạ xin kính biếu hai con Kim sắc lý ngư này mà còn tặng thêm một viên Ngọc cơ hoàn để điều trị Lam Sa Chưởng.
Lão gia nhân kia càng lộ vẻ kinh nghi, hồi lâu mới hỏi lại:
– Các hạ là ai? Sao các hạ biết đến Lam Sa Chưởng? Sao lại có Ngọc Cơ Hoàn? Chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Tên đầu lĩnh ngắt lời:
– Đúng rồi! Giữa tại hạ và nhân vật sử Lam Sa Chưởng quả có mấy phần quan hệ.
Lão gia nhân không nói gì nữa, tung mình nhảy lại, vươn tay chụp một giỏ cá. Hành động của lão nhanh như điện chớp.
Đầu lĩnh cười lạt hỏi:
– Có chuyện dễ dàng thế được ư?
Y vung chưởng đánh tới sau lưng lão gia nhân.
Lão gia nhân xoay chưởng chống đỡ đồng thời mượn đà cho người vọt ra xa mấy trượng. Tay xách giỏ cá, lão rảo bước chạy đi.
Đầu lĩnh không ngờ lão gia nhân thủ pháp kỳ diệu như vậy. Y thấy muốn đuổi theo cũng không kịp liền giơ tay lên một cái. Một món ám khí rít lên veo véo bắn tới sau lưng lão gia nhân.
Lão gia nhân đoạt được giỏ cá chép rồi, mừng quá, tăng gia cước lực chạy rất gấp.
Lão không ngờ tên đầu lĩnh phát xạ một mũi ngọa lăng cương tiêu. Thủ kình của đầu lĩnh rất mãnh liệt, mũi tiêu phóng đi càng lẹ.
Địch Vân thấy lão gia nhân không né tránh, liền nổi lòng nghĩa hiệp. Tiện tay chàng lượm giỏ cá dưới đất liệng chênh chếch bắn về phía mũi cương tiêu.
Chàng đã mất hết võ công, luồng lực đạo trên tay chẳng có bao nhiêu, may chỗ chàng đứng gần đó nên liệng ra vừa kịp.
Bỗng nghe đánh "Sột" một tiếng. Mũi cương tiêu xuyên vào giỏ cá. Cái giỏ còn bay đi hơn một thước mới rớt xuống đất.
Lão gia nhân nghe tiếng vang ở sau lưng quay đầu nhìn lại thấy ngư nhân đang trỏ tay vào mặt Địch Vân lớn tiếng thóa mạ:
– Tên tiểu tặc trọc đầu kia! Ngươi đã là hòa thượng tại chùa chiền nào mà dám đến Thiết Võng Bang ở sông Trường Giang dính vào chuyện người ta?
Địch Vân sửng sốt tự hỏi:
– Sao hắn lại thóa mạ ta là tiểu tặc trọc đầu?
Chàng thấy tên đầu lãnh thanh thế lớn mạnh, lại nói những gì Thiết Võng Bang trên sông Trường Giang, liền nhớ lại Đinh đại ca đã dặn bảo những bang hội trên chống giang hồ thật lắm điều cấm kỵ. Nếu mình không cẩn thận dây vào bọn họ là phiền phức vô cùng.
Chàng không muốn vô cớ sinh sự liền chắp tay đáp:
– Tiểu đệ có điều lầm lỗi. Xin lão huynh lượng thứ cho.
Tên đầu lĩnh tức giận hỏi:
– Ngươi là cái thá gì mà hô huynh gọi đệ với ta?
Đoạn y vẫy tay một cái bảo bọn thủ hạ:
– Hãy bắt cả hai người này giữ lại.
Nguyên lão gia nhân kia vì dừng lại một chút nên đã bị hai ngư nhân vượt lên trước ngăn chặn đường về.
Giữa lúc ấy bỗng nghe những tiếng leng keng nổi lên. Hai người kỵ mã từ phía tây theo dọc bờ sông chạy tới.
Chương trước | Chương sau