Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 10 - Nhìn Chậu Hoa Hào Kiệt Kinh Tâm

↓↓
Đinh Điển đã không đỡ gạt lại không né tránh, tiếp tục giơ tay ra chụp.


Cứ chụp mỗi cái là trúng một người mà người nào bị chụp nhất định phải chết trong khoảnh khắc. Thậm chí vết thương trí mạng ở chỗ nào, Địch Vân cũng không nhìn thấy.


Ba người lui vào ẩn trong góc nhà ngục thấy thế sợ vỡ mật, nhất tề quỳ xuống lạy như tế sao, năn nỉ xin tha.


Đinh Điển lờ đi như không ngó thấy lại chụp mỗi người một cái, bóp chết rồi liệng ra ngoài.

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Địch Vân trợn mắt há miệng, mơ màng như người trong giấc mộng.


Đinh Điển vỗ tay cười nói:


– Với một chút bản lãnh nhỏ mọn như vậy mà chúng cũng toan đến cướp đoạt Liên Thành Quyết thì thật là kỳ!....


Địch Vân sửng sốt hỏi:


– Đinh đại ca! Đại ca bảo họ muốn đoạt Liên Thành Quyết ư?


Đinh Điển dường như hối hận đã trót lỡ lời, nhưng cũng không muốn bịa chuyện để gạt chàng. Hắn chỉ cười lạt mấy tiếng chứ không đáp lại.


Địch Vân thấy mười bảy người vừa rồi chẳng khác rồng thiêng cọp dữ mà trong khoảnh khắc thây nằm ngổn ngang. Suốt đời chàng chưa thấy qua tình trạng nhiều người chết xếp đống như thế này, bất giác thở dài hỏi:


– Đinh đại ca! Những người này đều đáng tội chết cả ư?


Đinh Điển đáp:


– Đáng tội chết hay không thì chưa dám chắc, nhưng chẳng một tên nào lòng dạ tử tế cả. Đinh mỗ mà không luyện được võ công trong Thần chiếu kinh tất bị bọn chúng khảo đả thì nỗi thê thảm nói không xiết được.


Địch Vân biết lời hắn không phải giả dối. Chàng nói:


– Đại ca chỉ chụp một cái mà làm chết người được ngay. Môn công phu này tiểu đệ chưa được nghe qua. Giả tỷ tiểu đệ thuật lại với sư muội, nàng cũng chẳng chịu tin lời...


Câu này vừa nói ra khỏi cửa miệng, chàng lập tức tỉnh ngộ, bất giác trước ngực đau nhói lên, tựa hồ bị người đấm một quyền rất nặng vào trái tim.


Đinh Điển cũng không cười chàng. Trái lại hắn buông tiếng thở dài, tự nói để mình nghe:


– Thực thế! Dù luyện được võ công tuyệt thế, cũng chẳng thể đi đến chỗ mọi việc đều như ý...


Hắn chưa dứt lời, Địch Vân đột nhiên "Ủa" một tiếng rồi giơ tay trở một xác chết ở ngoài sân.


Đinh Điển hỏi:


– Chi vậy?


Địch Vân đáp:


– Người này chưa chết hẳn. Chân y còn cử động.


Đinh Điển giật mình kinh hãi hỏi:


– Thật... thế ư?


Giọng nói phát run.


Địch Vân đáp:


– Y vừa cử động hai cái.


Chàng nghĩ bụng:


– Con người bị thương chưa chết thì có gì quan hệ mà đại ca phải hoảng hốt? Người đó quyết không thể đứng dậy động thủ được nữa.


Chàng không hiểu môn Thần chiếu công khi đã luyện thành thì chỉ ra tay một cái là địch nhân phải chết liền. Nếu địch nhân không chết ngay là công phu của hắn còn có chỗ thiếu sót trọng đại.


Đinh Điển trong lòng nóng nảy liền lách khe song sắt chuồn ra, cúi xuống quan sát.


Đột nhiên hai tiếng veo véo rít lên. Hai món ám khí nhỏ bắn lẹ đến trước mắt hắn.


Đinh Điển đã đề phòng, vội ngửa người về phía sau. Hai mũi tụ tiễn lướt qua trên mặt y. Mũi y phảng phất ngửi thấy mùi tanh hôi. Hiển nhiên mũi tên có chất kịch độc.


Người kia phóng tụ tiễn ra rồi nhảy vọt lên thềm nhà chuồn đi.


Đinh Điển thấy công phu khinh thân của địch nhân đã đến trình độ rất cao siêu, mà hắn lại mang xiềng khóa hành động bất tiện, có đuổi cũng không kịp.


Tiện tay hắn nhấc một xác chết liệng lên. Thế đi rất gấp.


"Binh" một tiếng! Đầu thi thể liệng trúng vào lưng người kia.


Người kia chân trái vừa bước lên thềm nhà, bị thi thể liệng trúng mà đứng chưa vững, lập tức té nhào.


Đinh Điển tiến lên một bước chụp sau gáy người kia nhấc bổng lên đem vào phòng lao. Hắn để tay lên mũi y để nghe hơi thở thì lần này y chết thật rồi.


Đinh Điển ngồi dưới đất, hai tay chống cằm suy nghĩ, tự hỏi:


– Tại sao cái chụp vừa rồi không làm chết được y? Công lực của ta có chỗ nào bất hảo?


Hắn nghĩ hồi lâu không tìm ra được đáp án.


Hắn tức quá lại chụp tay vào trước ngực xác chết, đột nhiên một luồng lực đạo vừa mềm vừa cứng đẩy ngón tay hắn bật trở về.


Đinh Điển vừa kinh hãi vừa vui mừng la lên:


– Phải rồi! Phải rồi!


Hắn xé áo ngoài người kia ra thì thấy bên trong còn tấm áo lót màu đen lóng lánh. Hắn lộ vẻ vui mừng nói:


– Té ra là thế. Vậy mà y làm cho ta phải giật mình.


Địch Vân lấy làm kỳ hỏi:


– Chi vậy?


Đinh Điển hai tay xé luôn mấy cái cho rách hết áo ngoài của hán tử rồi lột cả tấm áo màu đen. Đoạn hắn liệng thi thể ra ngoài phòng, cười hì hì nói:


– Địch huynh đệ! Huynh đệ mặc tấm áo này vào mình đi.


Địch Vân đoán tấm áo đen đó rất trân quý liền đáp:


– Đó là của đại ca, tiểu đệ không dám tham tâm.


Đinh Điển hỏi:


– Không phải của huynh đệ là huynh đệ không ham ư?


Giọng nói rất nghiêm khắc.


Địch Vân sửng sốt. Chàng sợ hắn tức giận liền đáp:


– Đại ca đã nhất định muốn tiểu đệ mặc, thì tiểu đệ mặc vào là xong.


Đinh Điển nghiêm nghị hỏi:


– Ta hỏi huynh đệ:


không phải vật của huynh đệ, huynh đệ có muốn lấy không?


Địch Vân đáp:


– Trừ phi chủ nhân của nó nhất định cho tiểu đệ, tiểu đệ không nhận không được. Còn thì... bất cứ vật gì không phải của tiểu đệ, dĩ nhiên tiểu đệ không muốn lấy. Nếu tham lam của người há chẳng biến thành cường đạo hay ăn cắp ư?


Vẻ mặt rất hiên ngang, chàng nói tiếp:


– Đinh đại ca! Đại ca đã biết tiểu đệ bị người hãm hại mới phải giam cầm ở đây. Tiểu đệ suốt đời trong trắng, trước nay chưa làm việc gì tồi bại.


Đinh Điển gật đầu đáp:


– Hay lắm! Hay lắm! Ta kết bạn với huynh đệ thật không uổng. Huynh đệ mặc áo này vào đi!


Địch Vân không tiện chống đối, đành cởi áo ngoài mặc tấm áo đen vào trong rồi mới mặc tấm áo dơ bẩn ba năm chưa giặt ra ngoài.


Hai tay chàng đeo xiềng khóa mà muốn thay áo thật là khó khăn. Chàng phải nhờ Đinh Điển xé rách tay áo cũ mới cởi ra được. Tấm áo màu đen tay rất ngắn nên mặc vào dễ dàng.


Đinh Điển chờ chàng mặc áo xong mới nói:


– Địch huynh đệ! Tấm áo đó là một loại bảo y, đao thương đâm không thủng. Nó làm bằng thứ tơ tầm đen ở trên Đại Tuyết Sơn. Thằng cha này là một nhân vật trọng yếu trong phái Tuyết Sơn mới được mặc Ô tằm giáp. Y đến đây toan lấy báu vật, không ngờ lại đem báu vật tặng cho người khác. Ha ha!


Địch Vân nghe nói tấm áo đen này là vật trân quý, vội đáp:


– Đại ca! Đại ca rất nhiều cừu nhân nên giữ lấy mà mặc để hộ thân hay hơn.


Vả lại, hàng tháng ngày rằm...


Đinh Điển xua tay lia lịa ngắt lời:


– Đinh mỗ đã có Thần chiếu công hộ thân, không cần đến Ô tằm giáp. Vả lại ngày rằm mỗi tháng, ta cam tâm tình nguyện chịu hình khảo đả, nếu còn mặc bảo giáp che ngực là không thành ý. Một chút đau đớn về da thịt chẳng thương tổn gì đến gân cốt thì có chi đáng ngại?


Địch Vân rất lấy làm kỳ toan hỏi lại, nhưng Đinh Điển đã nói tiếp:


– Ta bảo huynh đệ dán râu hóa trang, tuy ta ở bên hộ vệ mà vẫn lo có chỗ sơ sót. Bây giờ xong việc rồi, ta bắt đầu truyền nội công tâm pháp. Vậy huynh đệ chú ý nghe đi.


Ban đầu Địch Vân chán nản, nên Đinh Điển muốn truyền công phu mà chàng quyết ý không học. Bây giờ chàng hiểu rõ nhân quả bị người hãm hại, ngọn lửa báo thù lại nhen nhúm trong lòng. Chàng hận mình chẳng thể ra khỏi nhà ngục ngay để kiếm Vạn Khuê rửa hận.


Chàng đã trông thấy Đinh Điển hai bàn tay không bóp chết liền một lúc bao nhiêu cao thủ giang hồ, liền nghĩ đến chỉ cần học được ba thành công phu của hắn là đã hy vọng có thể vượt ngục báo thù. Trong khoảnh khắc này, lòng dạ rối bời, máu nóng sôi sục, mặt đỏ bừng lên.


Đinh Điển cho là chàng cố chấp không chịu học nội công, toan tìm cách mở đường thì Địch Vân đột nhiên quỳ hai gối xuống, khóc òa lên. Chàng vừa khóc vừa năn nỉ:


– Đinh đại ca! Xin đại ca truyền dạy cho. Tiểu đệ cần phải báo thù! Tiểu đệ cần phải báo thù!


Đinh Điển nổi lên tràng cười rộ. Tiếng cười chấn động cả mái ngói. Hắn hỏi:


– Muốn báo thù ư? Cái đó chẳng có gì khó khăn.


Hắn chờ cho Địch Vân bình tĩnh lại rồi truyền thụ khẩu quyết luyện công và phép hành công.


Địch Vân được người truyền thụ liền tận tâm theo phép rèn luyện.


Đinh Điển thấy chàng học tập rất hăng say, liền cười hỏi:


– Luyện Thần chiếu kinh sẽ trở nên thiên hạ vô địch thì đâu phải chuyện dễ dàng? Ta được gặp nhiều cơ duyên đặc biệt, một đằng nội công đã đến trình độ cao thâm, mà cũng mất mười hai năm mới thành tựu. Địch huynh đệ! Luyện võ công cốt yếu là phải chuyên cần, nhưng dục tốc bất đạt. Huynh đệ nên bình tĩnh theo thứ tự tiến dần mới được. Huynh đệ nhớ kỹ lấy những lời ta dặn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chuyện tình hôm qua

Chuyện tình hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Cái đuôi

Cái đuôi

Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng

24-06-2016
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương

XtGem Forum catalog