Thuỷ Hoả tôn giả đột nhiên đỏ bừng mặt lên, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn trở lại bình thản như cũ. Hắn cười lạt nói:
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Giỏi lắm! Chính ngươi đã muốn chết, chẳng lẽ ta lại không để cho ngươi chết được vinh hạnh hay sao!
Hắn vừa nói vừa vươn cánh tay dài nghêu ngao ra. Năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu nhắm chụp xuống đầu Cần Quân Hiệp.
Thuỷ Hoả tôn giả vừa mới ra tay đã nhằm đánh xuống đỉnh đầu đối phương, đủ tỏ hắn không coi Cần Quân Hiệp vào đâu cả.
Cần Quân Hiệp trong lòng tức tối, lún người xuống, xoay tay trái lại, nhưng không nhằm đánh đối phương mà lại phóng chưởng xuống đầu mình.
Thuỷ Hoả tôn giả ra chiêu trảo này cực kỳ mau lẹ. Nhưng đột nhiên hắn thấy Cần Quân Hiệp lại vùng tay lên phóng chưởng tự đánh xuống đầu chàng, nên chiêu trảo hắn mới phóng ra nửa vời, liền biến thế, đổi trảo thành chưởng đập xuống đánh sầm một tiếng. Đồng thời một luồng kinh phong nóng như lửa tuôn ra.
Cần Quân Hiệp chờ cho bàn tay đối phương xuống tới gần liền hất ngược tay lên một cách bất thình lình để đón lấy phát chưởng của đối phương.
Ta nên biết rằng tuy nội lực Cần Quân Hiệp đã đến mức tuyệt thế vô song, nhưng về cách vận dụng nội lực hoặc biến đổi chiêu thức thì rất tầm thường chẳng có chi kỳ diệu đặc biệt. Vì thế mà chàng lợi dụng cho sở trường của mình để đối chưởng với địch thủ.
Mặt khác Thuỷ Hoả tôn giả kiêu ngạo khinh người, chẳng thèm để Cần Quân Hiệp vào trong con mắt. Hắn thấy chàng hất chưởng lên nghinh địch vẫn tưởng là mình đắc thế, liền gia tăng chưởng lực đè mạnh xuống.
Thuỷ Hoả tôn giả chắc mẩm bàn tay của Cần Quân Hiệp bị chưởng lực của hắn đè ép rồi tự đánh xuống đỉnh đầu chàng đến phải nát óc ra.
Ngờ đâu Cần Quân Hiệp tuy đã bị thương, song chân lực trong người chàng vẫn còn đầy rẫy.
Chỉ trong nháy mắt, hai chưởng đụng nhau bật lên một tiếng sầm rùng rợn.
Thuỷ Hoả tôn giả cảm thấy một luồng chưởng phong nóng như lửa xô tới trước mặt mình.
Luồng chưởng phong này chính là Hoả diệm thần chưởng của Thuỷ Hoả tôn giả đã phát ra. Trong thiên hạ không còn người thứ hai nào biết công phu này nữa.
Lúc đó chưởng lực Hoả diệm thần chưởng tạt lại tự đốt mình và rõ ràng bị phản lực đối phương hất ngược về.
Bấy giờ Thuỷ Hoả tôn giả mới giật mình kinh hãi, hốt hoảng lùi lại một bước. Đồng thời hắn dùng tay phải phóng ra một luồng hàn phong. Đó là Quỉ thuỷ thần chưởng để giải trừ sức nóng mãnh liệt của Hoả diệm thần chưởng. Thế là hắn phải dùng chưởng lực của mình để đối phó với chưởng lực của mình.
Ngày trước tuy Thuỷ Hoả tôn giả bị bại về tay Triển Bất Diệt, nhưng lúc động thủ hắn cũng không đến nỗi phải sợ hãi cuống cuồng lên như lần này. Vì thế mà hắn rất đỗi ngạc nhiên đứng thộn mặt ra.
Thuỷ Hoả tôn giả đứng vững lại rồi, hắn ngơ ngác nhìn Cần Quân Hiệp chằm chặp. Hắn không ngờ một gã tuổi trẻ sắc mặt lợt lạt đã bị nội thương đang đứng trước mặt mình đây mà lại là một nhân vật phi thường, có một công lực ghê gớm đến thế.
Bỗng Thuỷ Hoả tôn giả hú lên một tiếng quái gỡ rồi nhảy xô về phía trước. Hắn vung hai tay lên múa tít đi phát luôn bốn chưởng đánh ra mau lẹ vô cùng.
Bốn phát chưởng này toàn là những chiêu thức cực kỳ tinh diệu. Mỗi phát chưởng đều đánh vào phương vị địch thủ mà địch thủ không thể biết trước. Hắn lại ra tay cực kỳ thần tốc.
Cần Quân Hiệp chỉ thấy trước mắt bóng người lấp loáng không nhìn rõ đối phương ra tay tự phương hướng nào.
Chát! Chát! Mấy tiếng vang lên. Bốn phát chưởng đều trúng vào người Cần Quân Hiệp.
Chàng thấy nội lực trong toàn thân chạy rần rần. Tất cả mấy phát chưởng của đối phương đều bị hất ngược lại, mà chàng vẫn không bị thương.
Thuỷ Hoả tôn giả phóng ra bốn phát chưởng rồi ngừng lại một chút.
Cần Quân Hiệp nhìn thấy chỗ sơ hở này có thể thừa cơ được. Chàng lập tức đánh ra một quyền. Phát quyền này thực ra không có gì biến ảo, mà chỉ là tranh thủ thời cơ để phản kích. Chàng không kịp nghĩ kỹ cứ hùng hục đánh bừa.
Ngờ đâu về võ học cần nhất chỉ là biết lợi dụng chỗ sơ hở của đối phương bất cứ bằng một chiêu thức nào. Cái khó là ở chỗ chụp được thời cơ. Thường khi những chiêu thức rất thông thường, rất giản dị, lại xoay cục diện một cách cực kỳ hiệu nghiệm.
Chiêu quyền của Cần Quân Hiệp trông bề ngoài thật là vụng về, nhưng rất thích hợp với diễn biến đánh vào đối phương lúc sơ hở, lại hoá ra một chiêu tuyệt xảo.
Thuỷ Hoả tôn giả thấy Cần Quân Hiệp đột nhiên phóng quyền đánh tới, hắn nghĩ ngay đến mấy thế né tránh, nhưng chưa kịp thi triển biện pháp nào đã bị thoi quyền của đối phương đánh trúng vào vai bên trái.
Thuỷ Hoả tôn giả thét lên một tiếng quái gở. Người hắn loạng choạng cơ hồ muốn té. Hắn phải cố gượng mới đứng lại được.
Cần Quân Hiệp lại phóng quyền đánh tới chiêu thứ hai.
Thuỷ Hoả tôn giả bị trúng một quyền, chân khí nửa người bên tả hắn chạy nhộn trong mình hắn như muốn phá huyệt mạch để tiết ra ngoài, khiến hắn kinh hãi vô cùng.
Thuỷ Hoả tôn giả vì quá khiếp sợ mà thành luống cuống chân tay thì thoi quyền thứ hai của đối phương lại đánh tới, tưởng chừng không tài nào tránh kịp được nữa.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe đánh véo một tiếng, tựa hồ có một thứ ám khí chênh chếch lướt bay qua.
Cần Quân Hiệp nghe hướng thanh âm biết rằng ám khí này không bắn tới mình, nên chàng cũng chẳng cần để tâm đề phòng.
Bỗng nhiên con tuấn mã kia hí lên một tiếng dài. Lúc Cần Quân Hiệp quay đầu nhìn lại thì nó đã cõng Triển Phi Yên chạy vọt đi rồi...
***
Chương trước | Chương sau