Insane
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 59 - Ba lưỡi phi đao

↓↓
oOo


Phạm Thư Trai nhìn cổ xe chuyển bánh lướt mau cho đến khi mất hút. Lão vẫn ngồi lại bên bờ suối không nhúc nhích, tựa hồ như muốn tìm kiếm ở trong dòng nước chảy xuôi một điều giải đáp về vấn đề gì đó rất khó khăn đang quấy nhiễu tâm hồn lão.


Nhắc lại Đường Uyển Ngọc ra khỏi Phạm gia trang rồi, bà lên xe gia r ồi cho ngựa chạy.


Chẳng bao lâu bức màn đêm từ từ buông xuống, nhưng bà tuyệt không có ý dừng xe lại.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bà định còn đi lâu hơn nữa. Nhưng mới đi được một lúc, con ngựa kéo xe gầy ốm đã nhọc mệt sủi bỏ trắng và thở phì phì.


Đường Uyển Ngọc xem chừng còn ngựa không thể chịu đựng được nữ, muốn ngã lăn ra, bà đành giựt cương cho ngựa dừng lại.


Lúc xe đang chạy, đầu óc bà cực kỳ rối loạn, bà định ruổi ngựa chạy thật nhanh để giảm nỗi lòng bối rồi mà cũng chẳng ăn thua gì. Bây giờ xe dừng lại, tâm thần bà cũng vẫn hoang mang như trước, không giảm được chút nào. Đường Uyển Ngọc lúc trước chẳng để tâm đến nhưng lời Vi Cự Phu đã nói lúc lâm tử. Bà không tin có điều gì quái dị ở trong thư phòng y mà cho là y bày ra chuyện đó chẳng qua vì hy vọng muốn sống thêm ít ngày. Nhưng từ lúc bà gặp Phạm Thư Trai rồi, thì trái lại, điều đó làm cho bà xao xuyến trong lòng, không tài nào xua đuổi đi được.


Mấy câu hỏi vẫn quanh quẩn trong đầu óc.


Nào là:


- Trong gian mật thất chốn thư phòng tại Vi gia trang có điều chi bí mật ?


Nào là:


- Trước khi chết Vi Cự Phu đem vụ đó nói ra là có ý gì ?


Đường Uyển Ngọc đang suy nghĩ liên miên thì đột nhiên nghe đánh « véo » một tiếng. Một vật gì bay tới trước mặt.


Bà ứng biến cực kì mau lẹ. Tay bà đang cầm roi ngựa, xoay ngoắt lại quấn lấy. Bà nhìn rõ vật đó rồi, bất giác cả kinh. Đầu roi ngựa đã quấn được một lưỡi đao trủy thủ dài bảy tấc. Bà hoảng hốt la thất thanh:


- Hiệp nhi ! Phải cẩn thận đó.


Cần Quân Hiệp đang ngồi trong xe để trông nom cho Triển Phi Yên. Lòng chàng cũng rối như mớ bồng bông chẳng kém gì Đường Uyển Ngọc. Nhưng chàng nghĩ tới những lời di ngôn của Vi Cự Phu thì ít mà lo sinh mạng của Triển Phi Yên thì nhiều.


Đột nhiên chàng nghe tiếng mẫu thân gọi giật giọng, không khỏi hoang mang, vội thò đầu ra ngoài xem.


Đầu vừa thò ra ngoài xe thì hai tiếng « véo véo » lại rít lên. Hai lưỡi đao trủy thủ sáng loáng phóng tới trước mặt chàng. Hai lưỡi đao này cùng với lưỡi đao Đường Uyển Ngọc vừa rồi đều do một người phát ra. Nhưng hung thủ vận thêm kình lực vào cánh tay, nên hai lưỡi đao lao tới rất mau lẻ và cực kỳ nguy hiểm.


Cần Quân Hiệp vội rút đầu vào thì hai tiếng « sột sột » vang lên. Hai lưỡi truy thủ xuyên qua hai làn vách xe hai bên bắn ra ngoài.


Triển Phi Yên nằm ngây người như khúc gỗ trong khoang xe. Mắt nàng nhìn thấy hai luồng ngân quang lướt qua, nhưng nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng giương cặp mắt thao láo lên hỏi:


- Hiệp ca ! Có chuyện gì vậy ?


Cần Quân Hiệp đáp bằng một giọng trầm tĩnh:


- Yên muội đừng sợ ! Đái khái là có kẻ muốn quấy phá mình.


Triển Phi Yên nhăn nhó cười nói:


- Chắc lại là người mà Nhị thư tiểu muội đã dẫn dụ đến đây.


Cần Quân Hiệp nghe nàng nói vậy thì biết rằng trong thâm tâm nàng lúc nào cũng oán hận và kinh hãi cô chị thâm độc. Chàng cũng cho là lời suy đoán của Triển Phi Yên không phải hoàn toàn phi lý, nhưng chàng vẫn đáp bằng một giọng thản nhiên:


- Yên muội bất tất phải đa nghi. Hiện giờ tuy mình chưa hiểu là ai, nhưng rồi sau sẽ biết.


Chàng lại cất cao giọng lên hỏi Đường Uyển Ngọc:


- Mẫu thân ! Người nào đến đó ? Họ đã dừng tay chưa ?


Cần Quân Hiệp hỏi luôn hai lần mà phía trước xe vẫn lặng lẽ không có tiếng người đáp lại.


Cần Quân Hiệp cảm thấy xao xuyến trong long. Chàng hít mạnh một hơi chân khí rồi cất tiếng gọi to hơn:


- Mẫu thân!


Tiếng gọi chưa dứt, bỗng nghe mé tả có tiếng cười gằn vọng vào. Tiếp theo cỗ xe bị rung chuyển mạnh, rồi nghe đánh sầm một tiếng, tựa hồ một vật gì rất nặng xô vào.


Cần Quân Hiệp kinh hồn tang đởm, miệng há hốc ra mà kêu không thành tiếng.


Trong lúc hoảng hốt này, chàng tưởng chừng như muốn thò đầu ra ngoài để nhìn xem đã xảy ra chuyện gì mà cũng không có đủ dũng khí nữa.


Triển Phi Yên cũng la hoảng:


- Hiệp ca ! Phải chăng đã có điều gì bất trắc xảy đén cho bá mẫu.


Cần Quân Hiệp tựa hồ không nghe tiếng Phi Yên hỏi. Chàng nghiến chặt hai hàm răng xoay tay lại phong chưởng ra đánh « sầm » một tiếng. Cánh cửa bật tung. Chàng vẫn ngồi trong khoang xe nhìn ra phía trước. mắt chàng đầu tiên nhìn thấy mẫu thân mình đã từ trên xe bị hất lao đầu xuống, chân móc đòn xe. Trước ngực bà cắm ba lưỡi đao truy thủ sáng loáng sâu vào đến năm sáu tất. Máu tươi đang ứa ra đầm đìa.


Tuy Đường Uyển Ngọc chết rồi mà cặp mắt vẫn trợn lên tròn xoe. Hiển nhiên trong lòng bà cực kì căm phẫn lúc bị hung thủ ám toán.


Cần Quân Hiệp vừa nhìn thấy thảm cảnh này, mắt chàng tối sầm lại. Chàng đưa tay ra nắm lấy khuôn cửa xe, bất giác bóp mạnh làm cho gẫy vụn.


Chàng cố trấn tỉnh tám thần mới bật lên tiếng khóc được. Chàng kêu gọi:


- Mẫu thân ! Mẫu thân !


Rồi bất giác chàng nhảy xổ về phía trước nằm phục xuống trước thi thể Đường Uyển Ngọc mà khóc rống lên.


Cần Quân Hiệp vốn là người rất nặng bề tình cảm. sau khi biết rõ thân thế mình chàng lại đau khổ muôn phần.


Chàng định bụng chuyến này về nhà rồi sẽ tìm cách để làm cho mẫu thân được vui lòng. Ngờ đâu giữa đường lại xảy ra biến cố động trời, mẫu thân bị tử nạn, khhiến chàng phải đau đến đứt từng khúc ruột.


Tâm hồn Cần Quân Hiệp lúc này tưởng chừng đã lìa khỏi xác thịt, để bay bổng lên rồi lạc vào trong cõi hư vô. Mắt chàng tối sầm lại. Ngoài vẻ mặt xanh lợt của mẫu thân, cơ hồ chàng không nhìn rõ một vật gì nữa.


Bỗng chàng la rầm trời mà chính chàng không biết mình kêu la vì chuyện gì.


Cần Quân Hiệp la khóc một lúc rồi trí giác trở lại cảm thấy lòng đau như cắt.


Giữa lúc chang đau đớn thê thảm muốn ngất xỉu thì trên đường có hai người một nam một nữ len lén đến nhìn phía sau chàng.


Người đàn ông chừng bốn chục tuổi ra vẻ phong lưu đi điếm song nét mặt lầm lì lạnh lẽo. Y chính là Thiên Thần giáo chủ Âm Sâm, Người đàn bà là Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U.


Hai người đi đến sau lưng Cần Quân Hiệp thì dừng lại như chờ đợi gì.


Cần Quân Hiệp chẳng những không chú ý gì đến phía sau, mà ngay việc xảy ra trước mắt chàng cũng không hay.


Phía trước chàng, mặt đất đùn cao lên dần dần chừng hơn một thước, thì đất cát gạt sang hai bên lộ ra một cái mũ sắt hình bán nguyệt đầu nhọn hoắt. Tiếp theo cả cái đầu cũng trồi lên khỏi mặt đất. Người này chính là Tam Tuyệt tiên sinh.


Lúc này Triển Phi Yên ở trong khoang xe không ngớt la gọi:


- Quân Hiệp ! Chi vậy ? đã xảy ra chuyện gì vậy ?


Toàn thân nàng không còn chút khí lực nào, tiếng kêu gọi rất yếu ớt. Nàng không có cách nào làm cho Cần Quân Hiệp nghe tiếng được.


Tam Tuyệt tiên sinh đảo cặp mắt hi hí long sòng sọc.


Đột nhiên hắn la lên:


- Đại sự hỏng mất rồi !


Tiếng theo tiếng la quái gở, người y nhảy vọt lên đâm sầm vào đòn xe đánh « binh » một tiếng. Đòn xe bị gẫy ngay lập tức.


Con ngựa kinh hãi hí lên một tiếng rồi chạy bổ nhào về phía trước.


Đường Uyển Ngọc lúc này một chân vẫn còn móc vào càng xe. Con ngựa chay lôi theo chiếc xe bị gãy rồi, đồng thời kéo cả người Đường Uyển Ngọc đi.


Cần Quân Hiệp đầu óc mê man không còn biết gì nữa. Thậm chí Tam Tuyệt tiên sinh là lên những tiếng quái gở chàng cũng không hay.


Bây giờ chàng chợt phát giác ra người mẫu thân chàng chuyển động rồi băng đi. Chàng như người choàng tỉnh giấc mơ.


Vì tâm thần rối loạn, Cần Quân Hiệp không nhận định được rõ ràng, tưởng là mẫu thân chưa chết thì vừa kinh hãi vừa nghĩ thầm.


Chàng lên tiếng gọi to rồi nhẩy tung người lên. Ngờ đâu, người chàng vừa tung lên lại nghe đánh « véo » một tiếng. Một vật gì phóng đến trước ngực chàng.


Trong lúc hoang mang cấp bách, Cần Quân Hiệp không hiểu là vật gì. Chàng chỉ thấy vật đó tròn ủng như quả cầu sáng lóng lánh và có mũi nhọn.


Vật này giống như một ngọn chùy có mũi nhọn, nhưng nắm chùy to lớn khác thường.


Chàng không biết đó chính là Tam Tuyệt tiên sinh đầu đội mũ nhọn nhảy xổ tới. Chàng vội vàng né người tránh sang một bên.


Thân pháp Tam Tuyệt tiên sinh mau lẹ phi thường. Lão vừa phát giác ra Cần Quân Hiệp né người đi tránh khỏi, người lão còn lơ lửng trên không đã chuyển hướng theo đường cánh cung nhằm đâm vào sau lưng Cần Quân Hiệp.


Cần Quân Hiệp lúc chuyển mình đi đã nhìn thấy Âm Sâm và Bạch U U. Đồng thời chàng phát giác ra một mụ già nhìn toàn thân mầu xanh biếc, cặp mắt lầm lì thám hiểm, đang đứng ở trên nóc xe.


Cần Quân Hiệp chợt nhớ tới Triển Phi Yên còn ở trong xe, thì kinh hãi vô cùng. Chàng quát hỏi:


- Các ngươi là ai ?


Chàng vừa hỏi vừa phất tay áo bên trái một cái. Một luồng kinh lực phóng ra rất lẹ xô vào đầu Tam Tuyệt tiên sinh.


Tam Tuyệt tiên sinh đang nhẩy xổ tới Cần Quân Hiệp, lão dương dương đắc ý, tưởng là mình hạ được đối phương ngay. Lão không ngờ Cần Quân Hiệp phất tay áo. Tay áo đối phương chưa tới nơi thì một luồn kình phong ập tới khiến cho lão cơ hồ nghẹt thở.


Tài đi dưới nước, đi dưới đất của Tam Tuyệt tiên sinh đã đến mức thiên hạ vô song ! Lúc lão đi dưới nước hay dưới đất, sư hô hấp vẫn chẳng thấy khó khăn gì. Thế mà lúc nãy lão cảm thấy hơi thở không thông thì không khỏi giật mình kinh hãi. Lão hốt hoảng toan co người để lùi lại phía sau nhưng không ai tài nào kịp được. Tay áo của Cần Quân Hiệp đã cuốn vào đầu lão.


Cần Quân Hiệp thấy bọn địch đến một cách đột ngột, mà mẫu thân chàng đã gặp phải độc thủ của chúng rồi. Chàng lâm vào tình trạng một mình không thể chọi lại số đông và rất lo sợ không bảo vệ được cho Triển Phi Yên, nên trong lòng nóng nảy vô cùng !


Chàng ra tay rất trầm trọng. Tay áo chàng quấn được đầu Tam Tuyệt tiên sinh rồi, chàng toan vung tay hắt lão ra xa rồi sẽ tính.


Nhưng giữa lúc ấy trong tay áo có tiếng lách cách vang lên.


Cần Quân Hiệp cho là đầu đối phương tuy bị tay áo mình cuốn lấy còn có thể dở trò gì để phản kháng. Chàng vội giựt tay áo về. Đồng thời người chàng lùi lại hai bước.


Tay áo Cần Quân Hiệp vừa buông ra, người Tam Tuyệt tiên sinh lăn ngay xuống đất.


Cần Quân Hiệp định thần nhìn lại thì cái mũ sắt của Tam Tuyệt tiên sinh bị sức cuốn của tay áo mình làm cho bẹp dúm lại, trông không còn ra hình thù gì nữa. Đầu lão ở trong mũ dĩ nhiên cũng bị bóp bẹp.


Bây giờ Cần Quân Hiệp mới hiểu những tiếng lách cách vang lên vừa rồi là do chiếc mũ kỳ dị cùng xương đầu đối phương bị gãy nát phát ra.


Sau khi Cần Quân Hiệp uống linh dược bảy con ngựa sắt, tinh thần cùng chân khí chàng phục hồi lại, tuy chàng biết rằng bản lãnh mình đã cao thâm tuyệt đỉnh, nhưng chàng chưa động thủ với người, nên không hiểu công lực mình ghê gớm đến mức này. Chàng nhìn Tam Tuyệt tiên sinh bị chết một cách thảm khốc mà không khỏi ngạc nhiên.


Thiên Thần giáo chủ Âm Sâm đột nhiên vung tay áo một cái.


Véo ! Véo ! Véo ! Ba tiếng rít lên khủng khiếp ! Ba lưỡi, đao trủy thủ thành hình tam giác bay vụt tới nhằm đâm vào ngực Cần Quân Hiệp.


Cần Quân Hiệp vừa thấy ba lưỡi trủy thủ lao tới, mắt chàng đỏ rạng lên vì căm hận. Đồng thời khí huyết trong người chàng cũng sủi lên. Áo chàng khác nào như bị cơn cuồng phong xô đẩy phình ra như cái trống và réo lên những tiếng « phành phạch ».


Ba lưỡi phi đao lao tới như tên bắn rồi tiếp theo ba tiếng chát ! chát ! chát ! Nhưng mĩ đao nhọn hoắt chưa chạm vào đến da thị Cần Quân Hiệp, vừa đụng tới áo chàng đã bị đẩy ngược lại.


Âm Sâm và Bạch U U hai người thấy vậy cả kinh thất sắc, nhớn nhác nhìn nhau, toan chạy trốn.


Cần Quân Hiệp liền lớn tiếng quát hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Hai chiếc đồng hồ

Hai chiếc đồng hồ

Một câu chuyện ngụ ngôn đáng suy ngẫm. *** Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo

28-06-2016
Chó Sói mài răng

Chó Sói mài răng

Một con Cáo thấy chó Sói cứ nằm trên cỏ mà mài răng, bèn khuyên: - Trời đẹp, mọi

24-06-2016
Hạnh nhân đắng

Hạnh nhân đắng

Gia Anh chăm sóc tôi vô tư và trìu mến. Đến nỗi có đôi lần tôi tự hỏi liệu tình

24-06-2016
Chết vì gái

Chết vì gái

Chống chỉ định khi đang ăn uống, chỉ định cho một ngày mưa âm u não nề như ngày

27-06-2016
Niềm tin không lý do

Niềm tin không lý do

Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ

29-06-2016