Polly po-cket
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 56 - Trước mũi kiếm đại hiệp chẳng sờn gan

↓↓

Vi Cự Phu râu tóc đứng dựng cả lên. Y lớn tiếng la:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Suốt đời ta không làm được một việc gì để hổ thẹn với lương tâm. Dù ta có chết thành quỷ vẫn quang minh lỗi lạc. Can chi mà phải chạy?


Đột nhiên nghe có tiếng quát như sấm vang:


- Câm miệng đi!


Tiếng quát kinh thiên động địa này làm rung chuyển cả một khu rừng.


Triển Phi Yên lại choáng tai mờ mắt. Nàng có trấn tĩnh tâm thần nhìn ra thì thấy Cần Quân Hiệp đã đứng lên. Tuy người chàng dơ dáy vì lâu ngày không tắm gội, áo quần rách tươm, nhưng chàng đứng ưỡn ngực ra, oai phong lẫm liệt, hùng khí muốn nuốt cả sơn hà. Chỉ phải cái cánh tay mặt của chàng vẫn mềm rũ buông thỏng xuống, tưởng chừng như nó không phải là một bộ phận trong người chàng.


Cần Quân Hiệp trợn mắt nhìn Vi Cự Phu, thần oai cực kỳ dũng mãnh, khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.


Vi Cự Phu thần sắc thản nhiên chẳng sợ hãi chút nào. Y giương mắt nhìn lại Cần Quân Hiệp hồi lâu mới cất tiếng hỏi:


- Ngươi đã phục hồi được nguyên khí chưa? Cánh tay mặt ngươi sao vẫn rũ ra thế kia?


Lúc này chân khí trong người Cần Quân Hiệp đã bành trướng rần rần, nhưng làm thế nào cũng không thông ra cánh tay mặt được, cánh tay này không còn một chút sức lực nào hết, dù muốn cầm lấy thanh trường kiếm cũng không nổi nữa. Chàng phải cầm kiếm sang tay trái.


Cần Quân Hiệp nghe Vi Cự Phu hỏi, chàng làm thinh không đáp lại, rồi hồi lâu chàng mới hỏi:


- Ngươi cũng có ngày này ư? Trước kia có bao giờ ngươi nghĩ lúc này không?


Vi Cự Phu đột nhiên bật lên một tràng cười khanh khách. Thanh âm y bình tĩnh, ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Y đáp:


- Thực tình chẳng bao giờ nghĩ tới. Không khi nào ta lại ngờ có ngày hôm nay.


Cần Quân Hiệp khoa chân bước ra một bước. Chân chàng đạp vào một tảng đá lớn bật lên những tiếng xào xạo vì mặt tảng đá bị chân chàng xiết nát vụn ra khiến cho mọi người lại càng kinh hãi.


Chàng cầm trường kiếm bằng tay trái từ từ dơ lên. Nội lực của chàng mãnh liệt khiến cho thanh kiếm trong tay phát ra những tiếng vo vo. Chàng nói:


- Ngày trước ngươi đã hạ thủ giết chết một người anh em kết nghĩa. Bây giờ ngưoi tính sao?


Vi Cự Phu vẫn thản nhiên, vẻ mặt vẫn tươi cười. Dĩ nhiên là một nụ cười thê lương, y chậm rãi đáp:


- Ta có điều chi mà phải nói. Ta nuôi ngươi đến ngày lớn khôn. Mẫu thân ngươi hai chục năm trời ở với ta rất hòa thuận. Càng mấy năm về sau càng vui thú. Ta vẫn cao hứng như thường. Sao ngươi không động chủ đi còn đợi đến bao giờ?


Cần Quân Hiệp nắm chặt lấy thanh trường kiếm. Đầu óc chàng cảm thấy hoang mang. Kể ra Vi Cự Phu đã giết chết nghĩa đệ để cướp vợ hai chục năm nay thì là một kẻ tiểu nhân hung ác đê hèn. Đáng lý lúc gặp sự báo ứng y càng khiếp nhược đê hèn hơn. Thế mà trước mũi kiếm nhọn hoắc y rất thản nhiên, tâm thần không chút sợ sệt thì thật lạ kỳ.


Thanh kiếm trong tay Cần Quân Hiệp cứ đưa gần mãi lại. Nhưng mối cảm giác của chàng mỗi lúc một hoang mang hơn. Vi Cự Phu không nhìn gì đến Cần Quân Hiệp mà cũng không nhìn vào mũi kiếm đang đưa về phía mình. Tuy mũi kiếm còn cách ngực y tới hai thước mà luồng chao khí trong người chàng vận ra thanh kiếm đã vang lên những tiếng ngân nga, đồng thời khiến cho Vi Cự Phu cảm thấy ngâm ngấm đau trước ngực.


Vi Cự Phu vẫn ngẩng đầu lên đắm đuối nhìn Đường Uyển Ngọc. Nhỡn quang y rất hiền hòa, không giống như một người sắp bị chết dưới lưỡi kiếm.


Đường Uyển Ngọc thấy thanh kiếm của Cần Quân Hiệp dần dần đưa vào trước ngực Vi Cự Phu thì bà thấy khoan khoái trong lòng. Nhưng bà thấy luồng nhãn quan của y vẫn bình thản khác thường, không lộ chút chi là lo sợ thì đột nhiên bà sinh mối hoài nghi. Bà tự hỏi:


- Con người làm điều tàn ác lúc sắp bị xử tử hay bị người thù sắp đâm chết đều có vẻ mặt kinh hãi, hay ít ra cũng có vẻ ăn hận. Thế mà sao vẻ mặt thằng cha này vẫn thản nhiên? Chẳng lẽ y không phải là thủ phạm? Nhưng mọi người đều công nhận và chính y đã tự thú thì không còn thể nào sai được.


Bà hết sức xua đuổi những ý nghĩ vu vơ, song càng xua đuổi thì ý nghĩ càng nổi lên mãnh liệt.


Đột nhiên bà la thất thanh:


- Hiệp nhi! Hãy khoan động thủ. Ta có điều muốn hỏi y.


Cần Quân Hiệp ngẩn người ra, chàng chưa kịp thu kiếm về thì Vi Cự Phu đã hỏi:


- Uyển Ngọc! Nàng còn hỏi gì nữa? Ta chẳng còn gì để trả lời nàng, vì ta đã nói hết cả rồi.


Đường Uyển Ngọc lặng người đến bên Vi Cự Phu xua tay nói:


- Quân Hiệp! Ngươi hãy lùi lại một chút.


Cần Quân Hiệp vội nói:


- Mẫu thân! Mẫu thân phải cẩn thận đó!


Vi Cự Phu đột nhiên mỉm cười nói:


- Quân Hiệp cứ yên tâm. Ngươi thử nghĩ mà coi, hai chục năm nay nếu ta có lòng hại mẫu thân ngươi thì muốn hạ thủ lúc nào mà chẳng được, hà tất phải đợi đến ngày nay?


Cần Quân Hiệp nghe y nói vậy thì đỏ mặt lên, lùi lại mấy bước nhưng vẫn cầm kiếm để đề phòng.


Đường Uyển Ngọc đứng trước mặt Vi Cự Phu trầm giọng hỏi:


- Tại sao ngươi lại giết Cần nhật Túy? Tình thật thế nào, hãy nói cho ta nghe.


Vi Cự Phu không suy nghĩ gì đáp ngay:


- Uyển Ngọc! Cái đó ta tin chắc nàng đã hiểu rồi. Ta giết y quả là một sự ngẫu nhiên. Nhưng ta xác nhận chính tay ta đã hạ sát y vì ta quá yêu nàng.


Đường Uyển Ngọc hít mạnh một hơi chân khí rồi hỏi:


- Nhưng ngươi giết y rồi để lấy ta làm vợ. Trong hai mươi năm trời ngươi cùng ta chỉ có danh nghĩa phu thê là tại làm sao?


Vi Cự Phu vẫn thản nhiên đáp:


- Vì ta yêu nàng.


Đường Uyển Ngọc kêu lên:


- Không phải! Vì ngươi muốn làm nhục ta. Ngươi căm hận vì ta chỉ một lòng yêu y. Ngươi giết y đi để ta ngày đêm phải đau khổ vì thời khắc nào cũng nhớ đến y. Ta là người của y chứ không phải là vợ của ngươi. Vì ta đã có con với y, nên ngươi chưa đụng đến ta lần nào.


Đường Uyển Ngọc nói tới đây đột nhiên dơ tay lên tát vào mặt Vi Cự Phu.


Vi Cự Phu dơ tay lên năm ngón tay như móc câu nắm chặt lấy cổ tay Đường Uyển Ngọc.


Cần Quân Hiệp vội chống kiếm sấn lại.


***


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Hẹn gặp lại em

Hẹn gặp lại em

Tùng vừa hoàn tất thủ tục mua vé tàu đi Huế. Những hành khách xếp hàng phía sau tiếp

27-06-2016
Nắm giữ một trái tim

Nắm giữ một trái tim

Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn

01-07-2016
Mầm của quá khứ

Mầm của quá khứ

(khotruyenhay.gq) Ta đau đớn hay hạnh phúc, cũng là cái mầm của quá khứ mà

28-06-2016
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Câu chuyện chị em

Câu chuyện chị em

Chuyện về ba người phụ nữ. Chị – 25 tuổi. Mạnh mẽ như một người đàn ông. Mẹ

24-06-2016
Tình bạn ngọt ngào

Tình bạn ngọt ngào

Hai mươi mốt năm về trước, chồng tôi mang Sam - một chú chó giống Đức tám tuần

30-06-2016
Sẵn lòng giúp đỡ

Sẵn lòng giúp đỡ

Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ

24-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016