XtGem Forum catalog
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 54 - Triển Phi Yên vô ý uống nhầm linh dược

↓↓

Trong lúc hốt hoảng Triền Phi Ngọc tưởng chừng như Triền Phi Yên hoá thành quỷ sứ trong lòng run sợ vô cùng! Nàng vừa lùi lại phía sau, vừa tiện tay cầm một con ngựa sắt liệng tới trước mặt Triền Phi Yên.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triền Phi Yên đang miệng la, chân nhảy xô lại. Bỗng thấy trước mặt có bóng đen thấp thoáng tựa như ám khí phóng tới, nàng không kịp suy nghĩ, hai tay vẫn để nguyên thế chụp tới. Nàng há miệng ra cắn chặt lấy con ngựa sắt.


Trong lúc cấp bách, nàng cắn mạnh quá cơ hồ gãy cả hàm răng. Khi nàng phát giác ra đây là con ngựa săt thì không khỏi ngẩn người ra.


Triền Phi Yên đang còn ngơ ngẩn, bỗng cảm thấy một chiếc răng cắn vào bụng ngựa. Tiếp theo nàng phát giác có một chất nước mát mẻ thơm tho ứa vào miêng liền nuốt xuống ngay.


Triền Phi Yên nuốt chất nước đó vào bụng liền thấy trong người dễ chịu, rõ ràng là một thứ linh dược tiên đan gì mới hiệu nghiệm đến thế.


Triền Phi Yên miệng cắn con ngựa sắt nhỏ, hai tay vẫn tiếp tục đưa về phía trước. Nàng không nói câu gì, tình trạng này trông thiệt kỳ dị.


Triền Phi Ngọc càng sợ hãi hơn tưởng trừng như trông thấy ma quỷ. Người nàng run bần bật, hai chân tiếp tục lùi lại phía sau.


Một lúc sau, Triền Phi Yên mới định thần lại, nâng tay đưa lên miệng, cầm lấy con ngựa sắt nhỏ nhìn xem thì thấy bụng nó có một khe cắt nhỏ tựa như cái cửa ngầm.


Cửa ngầm này đã bị răng nằng cắn trúng nên trong bụng ngựa có một chất trấp- dịch màu xanh biếc chảy ra. Đây chỉ còn dính lại một chút vì toàn bộ chất trấp- dịch trong bụng ngựa nang đã nuốt hết vô trong bụng mình rồi.


Triền Phi Yên tay cầm con ngựa sắt nhỏ, vẻ mặt thẫn thờ. Mồ hôi trán toát ra đầm đìa chảy xuống ròng ròng!


Nàng không hiểu chất trấp- dịch màu xanh biếc trong bụng ngựa là thứ gì, nhưng cũng biết đó là thứ linh dược có thể cứu mạng sống của mình và đồng thời theo lão ốm o nói, nó còn là thứ tiên đan chữa bệnh u mê cho Cần Quân Hiệp. Nàng đã suy tính đắn đo mãi để chiến đấu với ý nghĩ mâu thuẫn trong lòng, đi tới quyết định hi sinh tính mạng mình, dành linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ đặng cứu Cần Quân Hiệp thoát khỏi bệnh si ngốc, để chàng tỉnh táo lại như xưa và thành người có võ công đệ nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ trong lúc bất ý nàng đã uống hết linh dược trong bụng một con ngựa sắt nhỏ, nàng cảm thấy hối hận rồi trong lòng tự hỏi:


- Tất cả tám con ngựa mình đã xài mất một chỉ còn lại bảy. Chả biết nó còn làm được việc gì nữa không? Nếu bảy con không đủ chữa khỏi Cần Quân Hiệp thì... nghĩ tới đây nàng bàng hoàng trong dạ, chẳng những trán toát mồ hôi, mà khắp người cũng đầy mồ hôi lạnh giá. Bất giác nàng ngơ ngẩn nhin Triền Phi Ngọc.


Triền Phi Ngọc không dám nhìn thẳng vào mặt Triền Phi Yên. Nàng quay đi phía khác, thấy Đường Uyển Ngọc mặt buồn rười rượi đứng tựa dưới một gốc cây lớn.


Vi Cự Phu đứng dưới một gốc cây khác, đang bâng khuâng nhìn Đường Uyển Ngọc.


Lúc này bốn bề lặng ngắt như tờ không một tiếng động.


Đột nhiên Độc Long Tôn Giả nổi cơn ho sù sụ rồi thở hồng hộc. Trên đỉnh đầu hắn thoát ra một tia bạch khí. Tia bạch khí này vẫn ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn chứ không tiêu tan.


Tia bạch khí đó mỗi lúc một lớn lên thành một quầng to, trông tựa hồ như đầu hắn đội một cái mũ quái lạ.


Triền Phi Yên thấy diễn biến này thì trong lòng kinh hãi vô cùng, bắp thịt giật đùng đùng.


Cứ tình tình đó mà đoán, nàng cho là Độc Long Tôn Giả đã thành công rồi. Mặt khác tám con ngựa chữa cho chàng đã hụt đi một con. Hơn nữa trong bảy con này thì trong tay Triền Phi Ngọc lại nắm mất ba con rồi, nàng không còn hy vọng nào khác chữa bệnh cho chàng.


Nghĩ tới đây, nàng cho là cớ sự hỏng mất rồi không cách nào vãn hồi cục diện lại được nữa. Lòng nàng đau khổ vô cùng.


Đột nhiên nàng oẹ một tiếng rồi khóc rống lên.


Triền Phi Ngọc thấy thể cũng hơi yên lòng. Vì nàng biết chắc chắn Triền Phi Yên không phải có ma quỷ nhập vào hay oán hồn xuất hiện, mà chắc chắn là y chưa chết. Nàng lơn tiếng quát hỏi:


- Tam muội làm sao mà khóc?


Triền Phi Yên tưởng như trời đất quay cuồng. Triền Phi Ngọc hỏi giật giọng mà nàng cũng không nghe thấy. Người nàng lảo đảo rồi ngã uỵch xuống đất.


Triền Phi Ngọc nhíu cặp lông mày muốn tiến lại gần.


Đường Uyển Ngọc vội la lên:


- Triền cô n ương! cô nương phải nghĩ biện pháp nào để cứu Cần Quân Hiệp đã!


Ngừng lại một lát bà nói tiếp:


- Cô n ương... trông sắc mặt y rất khó coi.


Triền Phi Ngọc vội ngoảnh đầu nhìn ra. Nàng không khỏi giật mình kinh hãi, vì thấy trên đầu Độc Long Tôn Giả tiết ra một luồng bạch khí dần dần bao phủ hết nửa người hắn, che lấp cả mặt mũi không còn nhìn thấy rõ nữa.


Cần Quân Hiệp nét mặt vẫn trơ trơ và vẫn giữ nguyên nụ cười ngớ ngẩn. Có điều khác lạ là sắc diện chàng từ xanh lét biến thành trắng bệch. Người chàng đã bắt đầu run run.


Triền Phi Ngọc trầm giọng nói:


- Bá mẫu! Bá mẫu... đừng sợ gì hết, diệt nữ sẽ tách rời hai ng ười ra.


Nàng nói câu này có vẻ gượng gạo ngập ngừng, chứ không quyết đoán, dường như là một câu để tạm làm yên lòng Đường Uyển Ngọc.


Triền Phi Ngọc vừa tung người nhảy xô về phía Độc Long Tôn Giả. Nhưng đến nữa chừng nàng lại bị một luồng đại lực ngăn chặn.


***


Chương trước | Chương sau

↑↑
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi

24-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016
Người xa lạ

Người xa lạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Lựa chọn

Lựa chọn

Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ

24-06-2016
Kỹ năng đặt câu hỏi

Kỹ năng đặt câu hỏi

Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời

23-06-2016