Lão gượng cười đáp:
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Triển cô nương! Ta nghĩ rằng...
Y vừa nói tới đây thì đột nhiên có một bóng người vọt đến. Thân pháp người này rất mau lẹ và xuất hiện một cách đột ngột khiến cho Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu đều phải sửng sốt.
Hai người định thần nhìn ra thì thấy người mới đến, mình cao đầu nhọn. Hắn chính là Vĩnh bất Hoàn thủ Quản Tam Dương.
Quản Tam Dương trước hết đưa mắt nhìn Độc Long Tôn Giả và Đồ Liên Phong. Không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Hắn lại quay sang nhìn Triển Phi Yên, rồi lạng người tới trước mặt nàng hỏi:
- Ngươi đã nhìn thấy gã chưa?
Triển Phi Yên trợn mắt lên hỏi lại:
- Ngươi thấy ma ư? Sao lại hỏi kỳ vậy? Ngươi nói gã là ai?
Quản Tam Dương buông một tiếng thở dài dậm chân xuống đất rồi trở gót đi ngay.
Triển Phi Yên động tâm vội kêu lên:
- Ô hay! Ngươi hỏi gã là ai? Sao lai bỏ đi ngay?
Nhưng Quản Tam Dương cứ cắm đầu đi thẳng không nói gì.
Triển Phi Yên trong lòng ngờ vực muộn chạy theo hỏi lại, nhưng thấy hắn đã chạy xa rồi.
Đột nhiên, Quản Tam Dương đứng lại. Hắn vừa dừng lại một cái rồi lùi từng bước một về phía sau. Hắn vừa lùi bước vừa ra chiều hoảng hốt. Bỗng hắn gượng cười dơ hai tay lên nói:
- Ta... vì lòng tốt... Ngươi đừng cười ta... Có gì đáng cười đâu ?
Quản Tam Dương càng lùi càng gần lại. Triển Phi Yên đã nhìn ra còn thấy một người khác. Người này đang tiến dần để uy hiếp Quản Tam Dương.
Người kia áo quần rách rưới mặt mũi lem luốc. Hai mắt trợn ngược trên môi vẫn giữ một nụ cười quái dị trông chẳng khác ma quỉ hiện hình, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ, lông tóc dựng đứng lên.
Chỉ trong nháy mắt Quản Tam Dương và người kia đã gần đến nơi. Triển Phi Yên đột nhiên nhận ra con người giống ma quỉ kia chẳng phải ai xa lạ mà chính là Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên thấy chàng thì vừa sửng sốt vừa mừng rỡ vô cùng. Nàng chưa kịp mở miệng đã thấy Quản Tam Dương xoay tay phóng chưởng đánh vào trước ngực Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên nghe chừng kình lực phát chưởng này rất mãnh liệt thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, quát lên:
- Ngươi dám...
Bỗng nghe đáng bộp một tiếng. Phát chưởng đã đập vào ngực Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp tựa hồ vẫn chẳng thấy gì. Có điều chàng dừng lại một chút. Quản Tam Dương thừa cơ tiếp tục lùi lại thêm ba bước.
Cần Quân Hiệp không trả đòn chỉ nhìn Quản Tam Dương trừng trừng, nhe răng ra cười.
Quản Tam Dương nhăn nhó cười nói:
- Trời ơi ! Ngươi ăn cướp mất biệt hiệu của ta nghĩa là làm sao? Ta đây mới chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ. Thế mà bây giờ ngươi không đánh trả ta là cố ý tranh cướp cái ngoại hiệu Vĩnh Bất Hoàn Thủ của ta ư?
Triển Phi Yên thấy Cần Quân Hiệp tiếp chưởng của Quản Tam Dương mà không sao hết, bất giác cả mừng cười ha hả nói:
- Nếu gã mà trả đòn thì e rằng đảo chúa sẽ trở thành Vĩnh Bất Hoàn Thủ thiệt sự.
Quản Tam Dương biết rằng Triển Phi Yên có ý nói móc, ra điều Cần Quân Hiệp mà đánh thì mình đã chết mất ngáp rồi còn bao giờ trả đòn được nữa mà chẳng Vĩnh bất Hoàn thủ ?
Triển Phi Yên nghĩ ngay tới chuyện Cần Quân Hiệp đã đến đây thì quyết định của mình có thể thực hiện được ngay. Nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, nàng chỉ còn sống được vẻn vẹn ba ngày, nên nàng không khỏi bùn rầu. Nhưng bất chợt nàng lại nghĩ:
- Mình chưa chết thì chắc còn được trông thấy chàng trở nên tay cao thủ đệ nhất thiên hạ và chàng sẽ đâm chết được kẻ đại thù, như vậy cũng mãn nguyện rồi.
Triển Phi Yên nghĩ vậy rồi nở một nụ cười thê thảm đi tới trước mặt Cần Quân Hiệp.
Nguyên nàng là người chẳng biết sợ trời đất là gì, song lúc này nàng đứng đối diện Cần Quân Hiệp mà không tự chủ được. Hai hàng nước mắt tuôn ra như mưa...
***
Chương trước | Chương sau