Polly po-cket
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 50 - Thất Tinh kỳ độc

↓↓
oOo


Triển Phi Yên ứng biến mau lẹ. Nàng không kịp suy nghĩ gì nữa phóng chưởng đánh ra luôn.


Nhưng nàng vừa phóng chưởng nhanh như điện chớp, khi bàn tay kia đột chiên rụt về. Nàng thu thế chưởng lại không kịp thành ra tay mình đập trúng vai mình. May mà phát chưởng này nàng đã thu bớt đến phân nửa lực lượng nên nàng chỉ hơi đau mà thôi.


Triển Phi Yên giật mình kinh hãi, nàng vội khoa chân tiến ra một bước rồi định thần nhìn lại thì thấy quái nhân kia đã đứng ngay trươc mặt.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quái nhân này chẳng phải ai xa lạ mà chính là lão ốm o.


Triển Phi Yên vốn biết võ công của lão cực kỳ cao thâm, có thể nói là tuyệt thế vô song. Nhưng nàng không ngờ là lão đã cao nhân đến mức độ kinh thế hãi tục mà còn giở trò tinh nghịch như con nít với mình để giỡn chơi.


Nàng định thần rồi làm mặt giận hậm hực nói:


- Té ra là tiền bối ! Tiền bối làm cho vãn bối sợ muốn chết ! Sao tiền bối không thẳng thắn ra mặt mà còn chơi ác thế này.


Lão ốm o thấy nàng phát cáu, lại càng thích chí, nét mặt lão cười dúm dó cả lại. Nhưng chỉ thoáng qua một giây rôi ra chiều nghiêm trọng. Bộ mặt biến đổi cực kỳ quái dị.


Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi kinh nghi. Nàng chẳng hiểu đã xảy ra chuyên gì ghê gớm để lão phải lo nghĩ hoang mang như vậy.


Lão ốm o dơ tay ra nắm lấy cổ tay Triển Phi Yên lật lòng bàn tay nàng lên nhìn rồi dưa ngón tay ra đặt vào huyệt mạch môn nàng.


Đột nhiên lão thất thanh hỏi:


- Ngươi. . . Ngươi đã găp ai vậy ?


Triển Phi Yên tuy là người thông minh đến cực điểm, mà lúc này đầu óc nàng tựa hồ bị bao phủ bởi một lớp mây dày đặc, không hiểu là lão ốm o kinh hãi thật hay la lão muốn giở trò gì. . . Nếu quả nhiên là lão kinh hãi thì vì việc gì ?


Nàng ngần ngừ một lúc rồi ngơ ngẩn đáp:


- Vãn bối không gặp một ai hết.


Lão ốm o ra vẻ không hài lòng về câu trả lời này liền hỏi lại:


- Sau khi ngươi cùng ta chia tay rồi, ngươi đã làm những việc gì ? Dọc đường đã gặp những ai ?


Triển Phi Yên đáp:


- Sau khi từ biệt lão tiền bối để lên núi Cực Lạc cạnh Thái hồ dọc đường vãn bối gặp Bách Cầm chơn nhơn Công Dã Huỳnh. . .


Lão ốm o lắc đầu ngắt lời:


- Không phải y. . .


Triển Phi Yên không hiểu lão ốm o nói thế là có ý gì, nàng kể tiếp:


- Vãn bối lên núi Cực Lạc thì gặp nhị thư và Đường Uyển Ngọc. . . Ngoài ra còn Thuý y Bách lão bà và bọn thủ hạ của mụ nữa. Vãn bối cùng nhị thư gặp nhau rất là hoan hỷ. Vãn bối vừa nói đến chuyện đôi ngựa sắt thì nhị thư giao cho vãn bối ngay.


- Vãn bối xem ra nhị thư vẫn còn có thiện lương, chứ không phải là người quá tàn nhẫn. Vãn bối lấy được ngựa rồi đi thẳng tới Miêu Cương ngay.


Lão ốm o hỏi:


- Nhị thư ngươi đối với ngươi thế nào ?


Triển Phi Yên đáp:


- Chắc y thấy hại vãn bối không xong, thì trong lòng không khỏi bẽ bàng. Y vừa thấy vãn bối đã cầm chặt lấy tay, hai hàng nước mắt tuôn rơi dường như cực kỳ hối hận.


Lão ốm o đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói:


- Đúng ả rồi ! Đúng ả rồi !


Triển Phi Yên không hiẻu, ngơ ngác hỏi lại:


- Tiên bối nói gì vậy ?


Lão ốm o quay lại đáp:


- Chả có chuyện gì cả.


Lão nói cộc lốc mấy tiếng rồi ngừng lại như người bị tắt khẩu.


Triển Phi Yên thấy bộ dạng lão ngớ ngẩn thì vừa buồn cười vừa lấy làm thú vị, nàng lẩm bẩm:


- Lão này không hiểu tại sao đột nhiên biến tính như trẻ nít. Chác lão lại giở trò bịp bợm ra doạ mình đây. Nếu mình thấy lão như vậy sợ cuống lên thì mắc hợm lão.


Nàng bật lên tiếng cười hì hì rồi thò tay vào trong bọc lấy đôi ngựa sắt ra hỏi:


- Tiền bối ! Ngoài đôi ngựa sắt này còn mấy con nữa, tiền bối đã lấy được đủ chưa ?


Lão ốm o đưa tay ra đón lấy đôi ngựa sắt rồi đáp cộc lốc:


- Lấy được rồi !


Triển Phi Yên hét sức hoan nghênh nói:


- Võ công tiền bối thật là cao cường, mà làm việc gì cũng mau lẹ. Giả tỷ tiền bối bảo vãn bối đến lấy con ngựa sắt chỗ bọn Thiên Ngô Lão Nhân thì không biết còn tốn bao nhiêu công phu và mất bao nhiêu ngày giờ nữa, chưa chắc đã thành công.


Lão ốm o cầm đôi ngựa sắt lên coi rồi đột nhiên la hoảng:


- Con tiểu nha đầu này !. . .


Triển Phi Yên sửng sốt. Tuy lúc nàng bị trọng thương được lão cứu về trông nom cứu chữa nhưng chưa bao giờ lão gọi nàng thế này cả. nàng hồi hộp hỏi lại:


- Tiền bối, có chuyện chi vậy ?


Lão ốm o ngẩn người ra nhìn Triển Phi Yên hồi lâu không nói gì. cặp lông mày nhăn tít lại. hiển nhiên trong lòng lão đang nhiều nỗi bồi hồi lo lắng.


Lão ốm o vẻ mặt xanh xao vàng vọt như người suốt đời mang bệnh. Lúc này coi cử chỉ cùng thái độ của lão ốm o lo buồn tưởng chừng như trời sắp bị sụp.


Triền Phi Yên phải cố nhịn cho khỏi bật cười.


Nàng lẩm bẩm:


- Thử xem lão này làm mặt ngẩn ngơ cho đến bao giờ.


Lão ốm o nhìn chằm chặp Triển Phi Yên một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy vai nàng nói:


- Tiểu nha đầu ! Nếu hôm ấy mà không gặp ta đi qua thì chắc là ngươi phải chết ở trong hốc cây đó rồi. Có đúng thế không ?


- Đúng rồi a ! Nếu mà vãn bối chết rồi thì chắc không còn một ai dám đùa dỡn với lão tiền bối nữa.


Lão ốm o nhăn nhó cười, dường như lão không hiểu Triển Phi Yên nói vậy là để diễu cợt lão.


Lão nói tiếp:


- Từ ngày ấy cho đến nay, ngươi đã được sống một cách vô tư, đáng lẽ ngươi chết nhăn răng ra rồi mà còn được sống trong khoảng thời gian mấy tháng trời. Thế là phúc cho ngươi rồi đó.


Triển Phi Yên nghe càng thêm buồn cười. Nàng không biết nói gì nữa, liền phùng má trợn mắt lên nhìn lão.


Triển Phi Yên nghĩ mãi không hiểu lão ốm o nói với mình những câu sau cùng la có ý gì?


Nàng cố nhịn cười, làm bộ mặt nghiêm trang nhưng vẫn nói bằng một giọng hài hước:


- Tiền bối nói phải lắm ! Đó là điều phúc đức cho vãn bối nhưng làm cho Diêm Vương phải một phen thua lỗ. . .


Triển Phi Yên đang nói dở câu, thì lão ốm o đã buông tay ra ngắt lời:


- Con tiểu nha đầu này ! Ngươi nên biét rằng trong võ lâm bao giờ chả có nhân tài xuất hiện. Nhưng muốn tìm một nhân vật lãnh đạo khiến cho các khách võ lâm thiên hạ đều kính ngưỡng mà lại có võ công quán thế thì thật khó vô cùng! Có khi hàng mấy trăm năm chưa thấy một người.


Triển Phi Yên thấy lão đột nhiên nói sang chuyện khác nàng vãn không hiểu lão có dụng ý gì, nhưng cũng nói theo đà:


- Phải rồi ! Từ Đạt Ma lão tổ, Trương Tam Phong đại sư trở xuống còn chưa thể tìm được một người như vậy. Tiền bối! Vãn bối xem ra thì hiện nay chỉ có tiền bối là hơn hết.


Lão ốm o gượng cười đáp:


- Ta cùng phụ thân ngươi cũng tương tự nhau. Nói về võ công thì phụ thân ngươi hồi sinh thời đã cùng ta tỉ đấu rất nhiều lần, song thuỷ chung vẫn không phân thắng bại và cũng đã liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong thiên hạ.


Ngừng một lát lão nói tiếp:


- Sau ta muốn thắng phụ thân ngươi nên đi ra hải ngoại để tìm dị nhân rèn luyện võ công, ngờ đâu tính một đằng đi một nẻo, rồi đưa đến chỗ bị thương một đường huyệt mạch mà võ công thành ra kém trước. . .


Nghe lão ốm o kể tới đó. Triển Phi Yên trong lòng hồi hộp. Nàng nhớ mang máng la song thân nàng đã đề cập đến người này và y là sư huynh phụ thân nàng. Nàng tự hỏi:


- Hay lão ốm o trước mắt mình đây lại là vị sư bá đó ?


Triển Phi Yên còn đang nghi hoặc thì lão ốm o lại nói:


- Lúc ở hải ngoại về thì phụ thân ngươi lại chết rồi. Hai người chúng ta bụng dạ hẹp hòi, nặng lòng tranh thắng, nên biết rằng việc đời không thể cưỡng cầu mà được, người tính không bằng trời định.


Lão nói tới đây thì hít một hơi dài rồi ngập ngừng nói tiếp:


- Nếu ngày nay. . . muốn tìm được một nhân vật như vậy thì may ra chỉ có một người ma thôi.


Triển Phi Yên nghe lão nói tới đây thì trong lòng phấn khởi đôi má ửng hồng, nàng hỏi lại:


- Phải chăng lão tiền bối muốn chỉ người đó là Cần Quân Hiệp ?


Lão ốm o gật đầu đáp:


- Đúng thế ! Chíng là ta nói gã. Nếu đem thuốc giải trong tám con ngựa sắt nhỏ xíu để chữa cho gã có thể khôi phục lại thần trí. Khi đó nội lực gã đầy rẩy trong người, trên đời có một không hai.


Bất luận một thứ võ công gì, gã chỉ nhìn qua la có thể lĩnh hội và phát huy được ngay. Nếu gã chịu luyện tập thêm thì không đầy mười năm có thể trở nên Võ lâm đệ nhất nhân vậy.


Triển Phi Yên liền giục:


- Vậy thì chúng ta sao chua đi tìm gã còn đợi đến bao giờ nữa ?


Lão ốm o nói:


- Nhưng hiện nay ta chưa quyết định có nên đem thuốc giải trong tám con ngựa sắt này để cứu cho gã tỉnh lại không ?


Triển Phi Yên nghe nói tới đây không khỏi sửng sốt. Nhất là nàng xem chừng lão ốm o không phải nói giỡn. . . Lòng nàng rất đỗi boăn khoăn, nàng hỏi lại:


- Sao ? Hay là. . . Đã xảy ra biến cố cho gã ?


Lão ốm o lắc đầu đáp:


- Không phải ! Quản Tam Dương nhất định đã đem gã dấu kín rồi thì làm gì có chuyện xảy ra biến cố nữa ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Nỗi nhớ nằm trong lá

Nỗi nhớ nằm trong lá

"Anh thật tệ phải không?". Dòng chữ ấy nằm lặng lẽ theo tiếng trở mình của em. Em

25-06-2016
Chú Tư

Chú Tư

Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run lẩy bẩy rồi ngã chúi

25-06-2016
Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện là.... *** Nhà có điều kiện là sáng sớm hai vợ chồng, người

24-06-2016
Đông này không có anh

Đông này không có anh

Có sai không khi em cứ mãi yêu anh, yêu một người đã có người để thương, yêu như

23-06-2016
Mẹ ơi, ba...

Mẹ ơi, ba...

Ba có thói quen hay nói một mình, mẹ đừng lấy làm phiền lòng mẹ nhé! Chẳng qua là vì

25-06-2016
Chạm vào thế giới

Chạm vào thế giới

(khotruyenhay.gq) "Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi

28-06-2016
Tình yêu hoa trong gió

Tình yêu hoa trong gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016