XtGem Forum catalog
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 47 - Nghe tiếng chim hót nghe lòng ngờ vực

↓↓

Lão già ốm o nói bằng một giọng khôi hài nhưng vẻ mặt rất nghiêm nghị:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hôm ấy lão phu bằng lòng cho ngươi đi coi Cần Quân Hiệp. Ngươi đã coi gã hơn một tháng trời, từ phía bắc sông Hoàng Hà cho tới phía nam sông Trường Giang. Như vậy đã đủ chưa?


Triển Phi Yên lằng lặng cúi đầu xuống, không nói nửa lời.


Lão ốm o từ từ đứng lên nói:


- Ngươi đừng giở trò nữa! Hãy theo lão phu lại đây!


Triển Phi Yên vội nói:


- Tiền bối! Vãn bối đã xem tình hình thì Quản Tam Dương quả nhiên đưa gã đi Miêu Cương.


Lão ốm o nói:


- Dĩ nhiên là thế. Quản Tam Dương đi chuyến này phạm vào một điều tối kỵ trong võ lâm, là lạy một kẻ tà môn làm sư phụ. Số là hắn đi Miêu Cương xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để học phép Hấp tinh thần công về hút hết nội lực trong người Cần Quân Hiệp. Nếu hắn mưu đồ cho thọ mạng sống lâu thì còn tạm nghe được, nhưng cuộc âm mưu để trở thành một tay võ công quán thế mà làm điều phi nghĩa thì không thể nào tha thứ được.


Triển Phi Yên bất giác thở lên hồng hộc, vì nàng sợ âm mưu của Quản Tam Dương có nguy hại đến Cần Quân Hiệp. Nàng hỏi ngay:


- Tiền bối! Tiền bối đã biết rõ hắn dùng mưu sâu kế độc mà sao lại để hắn đi không ngăn chặn lại? Chuyến này hắn đem Cần Quân Hiệp đi thì còn chi là đời y?


Lão ốm o tủm tỉm cười đáp:


- Ngươi cứ yên tâm đừng lo ngại chi hết. Võ công hắn rất cao cường, đại khái người võ lâm chẳng ai dám gây sự với hắn. Mặt khác không đời nào hắn để Cần Quân Hiệp cho người của phái Độc long nhìn thấy đâu. Thế thì gã ở trong tay Quản Tam Dương là nơi an toàn nhất, ngươi còn băn khoăn làm chi?


Triển Phi Yên lại hỏi:


- Nhưng nếu hắn học phép Hấp tinh thần công rồi về thu hết nội lực của Cần Quân Hiệp thì sao?


Lão ốm o giơ tay ra vỗ vào vai Triển Phi Yên đáp:


- Ngươi tưởng học phép Hấp tinh thần công dễ lắm hay sao? Ta e rằng Quản Tam Dương bị trăm cay ngàn đắng cũng chưa chắc đã được một chút vỏ ngoài môn này đâu.


Triển Phi Yên vẫn chưa hết thắc mắc, nàng hỏi:


- Vạn nhất mà hắn học thành tài thì sao?


Lão ốm o cười đáp:


- Dù hắn có học được chăng nữa thì trong khoảng thời gian hai ba năm trời chúng ta đủ thời giờ tìm cho ra hết tám con ngựa sắt. Khi có đủ ngựa sắt rồi chúng ta hãy đi Miêu Cương để tìm Cần Quân Hiệp cũng chưa muộn. Hiện nay chúng ta nên mừng rằng đã gửi gã trong tay Quản Tam Dương rồi.


Triển Phi Yên tuy nghe lão ốm o nói rất có lý nhưng nàng vẫn chưa yên dạ, nàng đứng ngẩn người ra hồi lâu, buông một tiếng thở dài rồi ấp úng nói:


- Y. . . một mình. . . ở nơi đất khách. . . lại tinh thần hôn mê. . .


Lão ốm o ngắt lời:


- Dù ngươi có ở bên mình gã thì gã cũng chẳng hay biết gì mà lại lỡ việc của ngươi phải làm.


Triển Phi Yên hỏi:


- . . . Bây giờ vãn bối phải làm gì?


Lão ốm o đáp:


- Bây giờ ngươi phải mau đi tìm nhị thư ngươi để hỏi lấy con ngựa ở trong tay y. Theo lời ngươi đã nói với ta thì trong mình ngươi cũng có một con rồi bị thất lạc sau khi bị thương có phải thế không?


Triển Phi Yên đáp:


- Đúng thế!


Lão ốm o nói:


- Dĩ nhiên con ngựa sắt đó trong mình nhị thư ngươi.


Triển Phi Yên vẫn ngần ngừ không muốn đi, nàng hỏi:


- Nhị thư vãn bối bây giờ chẳng biết ở đâu? Vãn bối làm sao mà tìm được?


Lão ốm o nói:


- Ngươi đừng thoái thác nữa. Ta đã được tin nhị thư ngươi hiện đến Giang Nam rồi. Y cùng ở với Đường Uyển Ngọc dường như ở trên núi Cực Lạc bên Thái Hồ. Chắc là Bách lão bà an cư tại đó đã lâu, nên rủ rê cả hai người tới đó. Ngươi cứ đến núi Cực Lạc thể nào cũng gặp.


Triển Phi Yên không còn cách nào từ chối được nữa, nhưng nàng nghĩ tới Cần Quân Hiệp chỉ có một mình mà thần trí lại hôn mê. Chàng ở với Quản Tam Dương là người có dã tâm nham hiểm ở tận cõi Man Hoang xứ Miêu Cương thì thật là mối nguy hiểm vô cùng cho tánh mạng chàng.


Nghĩ tới đây, Triển Phi Yên tưởng chừng như chân mình đeo cái gì nặng tới ngàn cân, không muốn lê bước đi nữa.


Lão ốm o sa sầm nét mặt quát to:


- Đi mau lên!


Lão đứng đối diện với Triển Phi Yên. Tay lão chưa giơ tay lên mà chưởng lực thấu qua tay lão xô ra ngoài.


Triển Phi Yên thấy một luồng đại lực xô ra, nàng không tự chủ dược, bị hất tung lên. Người nàng đang lơ lửng trên không thì lão ốm o lại phóng thêm luồng đại lực nữa, hất bắn nàng sang bờ bên kia con sông nhỏ.


Triển Phi Yên đứng bờ bên kia vội nói:


- Tiền bối! Nếu Cần công tử mà xảy chuyện bất trắc thì tiền bối. . .


Nàng chưa dứt lời thì lão ốm o đã lạng người đi như một chiếc bóng rồi mất hút.


Triển Phi Yên ngẩn người ra hồi lâu. Nàng lẩm bẩm:


- Lão ốm o này xuất hiện bất thường, đi chẳng ai thấy, đến chẳng ai hay. Võ công lão đã đến mức cao thâm khôn lường. Cho đến bây giờ mình vẫn chưa biết lão là ai? Lão đã an bài như thế này chắc là đúng lý không thể sai lầm được. Mình phải nghe theo lời lão chỉ bảo mới xong. Việc đầu tiên là mình phải đến ngay chân núi Cực Lạc bên Thái Hồ để kiếm nhị thư.


Triển Phi Yên đã được lão ốm o kể cho hay những hành động của Triển Phi Ngọc. Bây giờ nàng phải đi chạm mặt cô chị lòng dạ hiểm sâu thì không khỏi hãi hùng.


Triển Phi Yên theo nẻo duyên giang mà đi, trong lòng trăm mối tơ vò, mặt buồn rười rượi, cặp lông mày buông rủ. So với khi trước nàng vui tươi nhảy nhót như chim sẻ, thì tưởng chừng bây giờ là người khác, chứ không phải là nàng nữa.


Triển Phi Yên đi chừng được nửa dặm, bỗng nghe phía trước có chim hót líu lo vang lên bên tai không ngớt. Nàng tưởng chừng như có đến hàng trăm hàng ngàn con tụ tập vào một nơi.


Triển Phi Yên ngẩng đầu nhìn ra thì ở phía xa xa bên bãi sông có một tảng đá lớn. Trên tảng đá có một đạo nhân ngồi.


Bên mình đạo nhân rất nhiều chim chóc đủ màu sắc, bay chuyền nhảy nhót ríu rít hót vang. Con thì đứng trên vai áo đạo nhân, có con lại đứng cả lên đỉnh đầu y.


Đạo nhân này cũng chủm môi bắt chước tiếng chim:


- Húi hu! Húi hu!


Triển Phi Yên trong lòng rất lấy làm kỳ, nàng từ từ tiến về phía trước. Khi đến nơi, nàng nhìn rõ đạo nhân này nước da đen nhẻm, mặt gầy như hạc. Mắt lõm, răng lồi, lưỡng quyền cao nhô lên. Tướng mạo chẳng khác gì xác chết, trông mà phát khiếp. Chỉ có hai mắt chiếu ra những tia sáng loáng.


Đạo nhân thấy Triển Phi Yên đến, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi quay đi tiếp tục công việc bọc tiếng chim của mình. Đạo nhân lại chủm môi:


- Húi hu!. . Húi hu!. . .


Triển Phi Yên đã là một tay nội công gia truyền về môn: Bách cầm liên minh, tru tâm đoạt hồn. Công việc thứ nhất trong môn này là chuyên học các tiếng chim hót. Bây giờ nàng thây đạo sĩ cũng học tiếng chim thì không khỏi ngứa nghề. Nàng cũng chũm môi hót lên những tiếng như giọng oanh vàng rất uyển chuyển lọt tai.


Mấy con hoàng anh trước mặt đạo sĩ đang bay nhảy, vừa nghe tiếng nàng hót đột nhiên vút lên không bay đi xa. Xem tình hình này thì biết rằng chúng sợ tiếng nàng hót mà bay đi.


Triển Phi Yên đùa một chút rồi chẳng thấy gì hứng thú nữa, toan rở gót ra đi.


Nàng chưa kịp cất bước thì đạo nhân trợn mắt lên nhìn nàng, ra chiều căm tức nói:


- Ngươi cút đi cho mau!


Triển Phi Yên lại nỗi tính bướng bỉnh. Chính nàng đã toan đi, nhưng thấy đạo nhân quát đuổi thì lại không chịu đi nữa.


Nàng cũng trợn mắt lên quát hỏi:


- Ta không đi thì ngươi đã làm gì được ta?


Đạo nhân quắc mắt lên, đứng phắt dậy nhìn nàng.


Triển Phi Yên tưởng đạo nhân sắp động thủ. Ngờ đâu hành động của y đã trái với ý nghĩ của nàng. Đạo nhân đứng lên rồi phất tay áo dài rộng thùng thình một cái rồi bỏ đi.


Đạo nhân đi rồi, mấy trăm con chim cũng ríu rít vang lên rồi bỏ đi theo chứ không chịu rời bỏ đạo nhân.


Triển Phi Yên lại càng ngạc nhiên. Nàng nghĩ thầm:


- Đạo nhân này hẳn là người có lai lịch nhiều đây. Ta thử hỏi y xem sao?


Nàng nghĩ vậy rồi đi nhanh mấy bước cho kịp đến bên đạo nhân. Nàng cất tiếng hỏi:


- Xin hỏi đạo trưởng: Đây lên Thái Hồ đi đường nào? Xin đạo trưởng chỉ bảo cho.


Nàng đã chắc đạo nhân đang tức mình tất không trả lời mình.


Ngờ đâu đạo nhân dừng bước hỏi lại:


- Thái Hồ rộng bao la đến ba vạn sáu ngàn mẫu. Bờ bên đông cách bờ bên tây đến mấy trăm dặm. Cô nương muốn đến khu nào trong Thái Hồ?


Triển Phi Yên buột miệng đáp ngay:


- Tại hạ muốn đến núi Cực Lạc bên bờ Thái Hồ.


Đạo nhân vừa nghe nàng nói, liền hắng dọng một tiếng. Hai cánh tay y vung lên một cái, khiến cho đàn sẻ đứng bên mình lão bỗng bay lên lưng trời.


Đạo nhân cặp mắt sáng loáng đảo nhìn bốn mặt, rồi đứng ngây người ra nhìn Triển Phi Yên hồi lâu, không nói gì hết.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Những ký ức về mẹ

Những ký ức về mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Có những

27-06-2016
Đôi tai của tâm hồn

Đôi tai của tâm hồn

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại

01-07-2016
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không

25-06-2016
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016