Quản Tam Dương quyết định chủ ý rồi, hăng hái tiến về phía trước.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hắn vừa đi được mấy bước thì nghe có tiếng người ho khậm khoạt mấy tiếng cũng từ phía con lừa vừa đi lại. Rồi thanh âm một thiếu nữ văng vẳng lên tiếng:
- Con lừa phải gió kia!. . . Mi làm gì mà chạy nhanh thế?. . . Mi đã biết là ta khí lực kiệt quệ... cố rượt mi mà không đuổi kịp.... Mi làm cho ta chạy một phen trối chết!. . .
Thanh âm này tuy nói nhát gừng như người hết hơi, câu trên không liên tiếp với câu dưới, nhưng nghe rất quen tai.
Quản Tam Dương vội ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một thiếu nữ mình mặc áo vàng đang lật đật chạy tới. Vừa nhìn thấy, hắn đã biết nàng chính là Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên chạy đến bên con lừa nhỏ thì dừng lại.
Quản Tam Dương rất đỗi kinh nghi. Hắn lạng người đi một cái như đám khói lướt qua mặt Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên dường như đã biết trước sự xuất hiện của Quản Tam Dương nên nàng thấy hắn đột ngột hiện ra trước mắt vẫn thản nhiên tuyệt không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào cả.
Nàng lững lờ hỏi:
- Té ra chính các hạ đã huýt còi gọi con lừa ác hại này phải không? Thảo nào mà nó phi như gió cuốn mây bay.
Quản Tam Dương không nói gì. Hắn đột nhiên phất tay áo một cái. Luồng Tam Dương chân khí vụt ra rít lên veo véo.
Triển Phi Yên vội vàng né tránh, những cũng bị luồng Tam Dương chân khí trúng phải một chút. Người nàng nhũn ra ngã huỵch xuống đất.
Nàng nằm lăn ra đó, sắc mặt lợt lạt, cất tiếng thều thào nói:
- Các hạ đã biết tại hạ bị thương chưa khỏi, sao còn ra đòn mạnh thế? Không sợ đánh chết người ư?
Quản Tam Dương vẻ mặt tức giận, tưởng chừng như Triển Phi Yên đã làm trở ngại công cuộc mưu đồ của hắn. Hắn đằng hắng một tiếng rồi hỏi bằng một giọng rất gắt gao:
- Con Tam nha đầu kia! Mi rượt theo con lừa nhỏ của ta làm chi?
Triển Phi Yên khẽ buông một tiếng thở dài, không trả lời Quản Tam Dương mà chỉ dương mắt lên ngó trừng trừng. Cần Quân Hiệp đang ngồi trên lưng lừa, mắt chàng ngây thộn ra.
Quản Tam Dương thấy thái độ của Triển Phi Yên lại càng cáu tiết. Hắn lạng người đi đứng chắn thị tuyến của nàng không cho nhìn Cần Quân Hiệp nữa rồi quát hỏi:
- Con ranh này! Gã làm sao mà mi ngó dữ thế?
Triển Phi Yên cũng sẵn giọng đáp:
- Ô hay! Sao lại kỳ vậy? Tại hạ ngó ai thì việc gì đến các hạ?
Quản Tam Dương tức giận quát lên:
- Con tam nha đầu! Ta biểu thực cho mi hay hễ mi tiết lộ với bất cứ ai là ta cùng Cần Quân Hiệp ở chung một nơi thì ta sẽ xé xác mi ra đó!
Triển Phi Yên nheo mắt mấy cái rồi hỏi:
- Tại sao lại không tiết lộ được?
Quản Tam Dương gắt lên:
- Cái đó không việc gì dến mi mà phải hỏi lôi thôi.
Triển Phi Yên nói:
- Các hạ muốn cho tại hạ không nói với ai cũng chẳng khó gì, cứ đem tại hạ đi theo là xong. Như vậy có được không?
Quản Tam Dương mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ nhìn Triển Phi Yên chằm chặp.
Hắn biết nàng là người tinh ranh cổ quái, ma chê quỷ hờn. Nàng lại có nhiều mưu lược.
Cần Quân Hiệp ở trong tay mình lại càng phải giữ kín, hơn nữa vô phước mà vụ này đến tai Độc Long tôn giả thì không đời nào chịu truyền thụ phép Hấp Tinh thần công cho ḿnh.
Mục đích Quản Tam Dương chỉ là đi học phép Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả để rồi thu hút lấy toàn bộ công lực của Cần Quân Hiệp chứ không cần học võ công của y.
Hắn biết rằng sau khi mình hút được nội lực của Cần Quân Hiệp thì bản lãnh Độc Long tôn giả so với hắn chưa thấm vào đâu nên điều mà hắn băn khoăn nhất là Độc Long tôn giả không chịu truyền thụ độc môn của y.
Quản Tam Dương ngó Triển Phi Yên một hồi, nhưng vẫn chưa hiểu nàng đến đây có dụng ý gì, liền quát hỏi:
- Chắc mi đến đây là định giở trò quỉ quái gì?
Triển Phi Yên nhăn nhó cười hỏi lại:
- Tại hạ vì luồng Tam Dương chân khí của các hạ chấn động làm cho bị trọng thương. Bất quá chỉ còn sống được một hai tháng nữa là cùng. Can chi các hạ còn phải lo đến tại hạ thi hành quỷ kế.
Quản Tam Dương hắng giọng một tiếng nghĩ thầm:
- Con lỏi này bẻm mép ngứa miệng gặp ai chắc thị không giữ kín được, buột miệng nói ra để người ngoài nghe biết thì sự tai hại chưa biết đến đâu mà lường. Nếu đem thị đi cũng là một sự phiền phức cho mình. Chỉ một cách ổn hơn cả là hạ thủ một lần, phóng chưởng đánh chết thị đi thì vĩnh viễn không còn lo ngại gì nữa.
Quản Tam Dương nghĩ tới đây, mắt lộ sát khí. Hắn sợ Triển Phi Yên phát giác ra tâm sự của mình thì khó bề hành động. Hắn liền tươi nét mặt lên hỏi:
- Nếu ngươi đừng rắc rối gì đến chuyện của ta thì dù ta có đem ngươi đi cũng chẳng ngại gì. Nhưng tỷ dụ ta đưa ngươi đi khác xứ bất luật là địa phương nào, ngươi có chịu xa lìa mẫu thân ngươi được không?
Triển Phi Yên thấy Quản Tam Dương nhắc tới mẫu thân thì vành mắt đỏ hoe.
Nàng chưa kịp nói gì Quản Tam Dương đã hỏi ngay:
- Ô hay! Ngươi làm sao vậy?
Triển Phi Yên hai hàng châu lệ ròng ròng nghẹn ngào đáp:
- Mẫu thân... tại hạ... chết mất rồi!
Quản Tam Dương nghe nàng nói vậy không khỏi sửng sốt. Việc Diệu cô bị bọn cừu địch được Triển Phi Ngọc cho biết tin là những vật chí bảo không còn ở bên cạnh mình mụ, đến tập kích và cả hai mẹ con tự hủy mình trong hang núi. Quản Tam Dương chưa hay biết, bây giờ hắn nghe Triển Phi Yên nói vậy thì trong lòng mừng rỡ vô cùng, nhưng không dám để lộ ra mặt.
Từ lúc mắt đầy sát khí, nổi dạ hung tàn, Quản Tam Dương sở dĩ chưa dám phóng chưởng đánh chết nàng ngay tức khắc là còn e dè chuyện Diệu cô sau này khám phá ra thế nào cũng tìm đến hắn để trả thù. Diệu cô chết rồi thì hắn không còn úy kỵ gì nữa.
Tuy nghĩ vậy, Quản Tam Dương muốn cho chắc chắn hơn, hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi:
- Ô hay! Diệu cô chết tự bao giờ? Y chết trong trường hợp nào. Sao ta lại không nghe thấy ai nói đến?
Triển Phi Yên chỉ nước mắt tầm tã như mưa, nàng bật lên tiếng khóc thút thít, nghẹn ngào không nói câu nào nữa.
Quản Tam Dương thấy Triển Phi Yên không trả lời, nhưng nhìn thái độ nàng cũng biết quả Diệu cô chết thật rồi. Và Diệu cô là quả phụ của Triển Bất Diệt, một tay lừng tiếng võ lâm thì sớm muộn gì rồi cũng có tiếng đồn ra mụ chết trong trường hợp nào?
Nghĩ vậy Quản Tam Dương không vặn hỏi nữa. Hắn tự nhủ:
- Diệu cô đã chết rồi! Bây giờ mình không còn sợ ai nữa, chẳng hạ thủ kết quả tính mạng con ma đầu này đi thì còn đợi đến bao giờ?
Quản Tam Dương giữ bộ mặt thản nhiên từ từ chuyển mình lại phía Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên chỉ khóc ròng, dường như không hay biết gì việc Quản Tam Dương đang có ý định động thủ giết mình.
Quản Tam Dương từ từ dơ tay phải lên vận chân khí vào bàn tay rồi nhắm đỉnh đầu Triển Phi Yên đánh mạnh xuống.
Chương trước | Chương sau