Viên Kiến Long đi rồi Bạch U U lại nấp vào bóng tối trong toà cổ thành để chờ đợi.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhắc lại Viên Kiến Long mình bị trọng thương, chân đi lảo đảo cố lần từng bước một ra ngoài thành. Lão đi được chừng hơn mười trượng thì đến ngồi tựa vào trong gốc cây. Lão thở hổn hển một lúc mới bẻ một cành cây để chống đỡ.
Viên Kiến Long đã bị trọng thương, dĩ nhiên không thể đi tìm kiếm Vi Quân Hiệp được nữa.
Lão ngẫm nghĩ một lúc thì chỉ có một biện pháp duy nhất là hãy cố gắng rời khỏi nơi này trở lại Lý gia trang cũng gần đây không xa mấy. Tới đó sẽ cho người phi ngựa về báo với phụ thân Vi Quân Hiệp biết để mời y tới đây nghĩ cách tìm chàng.
Viên Kiến Long tuy bị nội thương trầm trọng, nhưng lòng lão rất lo âu về vụ Vi Quân Hiệp bị địch nhân thừa cơ đêm tối bắt đem đi mất.
Gỉa tỷ lúc này lão cầm cành cây trong tay gạt đống cỏ dại rậm rạp ở trước mắt ra thì sẽ thấy Vi Quân Hiệp nằm trong đó chỉ cách chừng năm sáu thước, nhưng lão có ngờ đâu.
Viên Kiến Long đã có chủ ý, liền dùng cành cây làm gậy chống đi.
Viên Kiến Long không nhìn thấy Vi Quân Hiệp nhưng Vi Quân Hiệp lại nhìn thấy lão. Song chàng không lên tiếng và không nhúc nhích được, nên không có cách nào gọi sư thúc.
Vi Quân Hiệp nằm trong bụi cỏ, bên chàng là một người che mặt thân hình thấp bé, mình mặc áo đen.
Người che mặt mặc áo đen này cặp mắt loang loáng nhìn Viên Kiến Long đi mỗi lúc mỗi xa, y giơ ngón tay ra chỉ vào bả vai Vi Quân Hiệp một cái.
Vi Quân Hiệp đứng phắt dậy cặp mí mắt chuyển động, chàng nói:
- Lao đại hiệp ! Té ra đại hiệp giả chết ! Đại hiệp đem tại hạ đến đây làm gì ?
Người áo đen che mặt nhìn Vi Quân Hiệp hỏi lại:
- Lao đại hiệp nào ?
Vi Quân Hiệp lộ vẻ bực tức hỏi:
- Lao đại hiệp ! Đại hiệp muốn tại hạ làm việc gì sao không nói huỵch toẹt ra, mà cứ úp úp mở mở thế này ? Há chẳng tổn thương đến thanh danh đại hiệp ư ?
Người áo đen nhìn Vi Quân Hiệp không nói gì
Vi Quân Hiệp vỗ vào người gã nói:
- Nếu đại hiệp không nói thì tại hạ đi thôi !
Chàng vừa nói vừa xoay mình toan cất bước.
Bỗng nghe người áo đen che mặt lạnh lùng hỏi:
- Ta không phải họ Lao.
Vi Quân Hiệp sửng sốt quay lại hỏi dồn:
- Đại hiệp không phải họ Lao ư ? Đại hiệp không phải Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ ư ?
Người áo đen che mặt lạnh lùng hỏi:
- Ai bảo ngươi ta là Lao Tất Hỷ ?
Vi Quân Hiệp không tự chủ được nữa, lùi lại một bước, vẻ mặt kinh hãi hỏi:
- Vậy các hạ...là ai ?
Người áo đen che mặt hỏi chàng:
- Ngươi là ai ?
Vi Quân Hiệp đáp:
- Tại hạ họ Vi tên là Quân Hiệp. Gia phụ là...
Chàng nói nửa câu rồi dừng lại vì chàng nghĩ rằng phụ thân mình tiếng tăm rất lớn dĩ nhiên có nhiều kẻ thù, mình nói ra bây giờ may có thể làm cho đối phương sợ hãi mà rút lui, nhưng cũng có thể vì đó mà đem lại tai hại cho mình. Chàng trầm ngâm một lúc rồi sau lại nói tiếp:
- Gia phụ quê ở Lũng Tây tên gọi là Vi Cự Phu. Người ta kêu gia phụ bằng...
Chàng chưa nói đến ngọai hiệu của phụ thân mình là Kim Lang kiếm khách thì gã áo đen đã giật mình. Ba chữ "Vi Cự Phu" quả nhiên người trong võ lâm chẳng ai là không biết,
Vi Quân Hiệp nói tiếp:
- Các hạ có được nói đến gia phụ bao giờ chưa ?
Người áo đen che mặt "hừ" một tiếng rồi nói:
- Cái tên Vi thần kiếm thiên hạ đều biết hết.
Vi Quân Hiệp gật đầu nói:
- Tưởng các hạ cũng chẳng nên gây chuyện thị phi là hơn.
Gã áo đen che mặt cười khằng khặc nói:
- Ta đã giữ ngươi ở đây dĩ nhiên không thể để ngươi ra khỏi một cách dễ dàng. Ngươi hãy theo ta !
Gã vừa nói vừa đi về phía cổ thành.
Nhắc lại Vi Quân Hiệp, thấy người áo đen che mặt cất bước đi vào toà cổ thành, dường như hắn yên trí chàng nhất định phải đi theo, chàng không khỏi cười thầm. Chẳng những chàng không đi theo mà còn lùi lại phía sau.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng "phì phì" rất nhỏ ở gần đám cỏ rậm vang ra.
Vi Quân Hiệp giật mình, khẽ la:
- Trời ơi ! Rắn !
Chàng vội giơ chân trái lên thì trong khoảng thời gian chớp mắt này gót chân bên phải đột nhiên bị một luồng đại lực kéo mạnh một cái. Chàng đứng không vững lăn ngã vào trong đám cỏ rậm gần đó.
Người che mặt đang đi ở phía trước mặt, hắn không quay đầu lại dằn giọng hỏi:
- Ngươi không theo ta ư ?
Vi Quân Hiệp vừa té vào đám cỏ rậm, sau lưng tê nhức, cả người nhủn ra, chàng không lên tiếng được.
Bỗng nghe người che mặt nói xong, vẫn không quay đầu lại, chỉ xoay tay phải lại vung lên đánh vèo một cái. Một khúc dây thừng tung trở lại phía sau, đầu dây có buộc thòng lọng. Hắn muốn tung dây thừng này ra cho Vi Quân Hiệp vướng vào tròng rồi giật mạnh giữ chặt lấy. Nhưng chàng đã nằm lăn trong đám cỏ rồi, không ở chỗ cũ nữa.
Khúc dây quăng vào khoảng không rơi xuống đất đánh "tạch" một cái. Bấy giờ người che mặt mới quay đầu lại. Vi Quân Hiệp nằm trong đám cỏ nhìn rõ cặp mắt hắn chiếu ra những tia hung dữ nhìn quanh bốn mặt trong lòng không khỏi run sợ.
Lúc này Vi Quân Hiệp khác nào ở giữa quảng mây mù dày đặc. Chàng chẳng hiểu mình đã gặp ai và đã xảy ra chuyện gì ? Nhưng trong bụng của chàng cũng biết rằng gã che mặt chẳng tử tế gì mình. Nếu thoát khỏi bàn tay hắn là một sự rất may.
Vi Quân Hiệp cũng không hiểu vật gì đã quất gót chân chàng để hất vào đám cỏ rậm và đây là hành động của ai ? Chàng cũng chẳng buồn nghĩ đến nữa.
Vi Quân Hiệp nằm phục dưới đất nín thở: Cỏ dại mọc um tùm, dày đặc che kín hết người chàng.
Người che mặt thốt nhiên trở gót quay lại. Người hắn chuyển động nhanh như tên bắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã lại gần đến nơi chỉ còn cách độ năm ba trượng.
Bấy giờ Vi Quân Hiệp mới phát giác ra có một tấm thân mềm như bông nhích lại gần. Một mùi hương ngào ngạt dường như từ người này tiết ra thấm vào đến phế phủ chàng.
Một thanh âm dịu dàng lọt vào tai chàng:
- Mau lại đây với ta ! Đừng để cho người trông thấy!
Vi Quân Hiệp tưởng mình hoàn toàn không có khí lực, thì cử động thế nào được, bỗng sau lưng đến nhót một cái, rồi khí huyết toàn thân chuyển vận điều hoà.
Chàng thở phào một cái nhẹ nhõm. Vừa chống tay xuống ngẩng đầu lên, chàng đã nhìn thấy một nữ lang mặc áo đỏ đang khom lưng nhẹ nhàng lướt đi trước.
Vi Quân Hiệp vội lướt theo sau nàng. Chẳng mấy chốc thì hai người đã vào đến một khu rừng rậm.
Vừa vào đến rừng cây, nữ lang phía trước bật lên tiếng cười khanh khách. Nàng dừng chân xoay người lại.
Vi Quân Hiệp cũng vội dừng bước Bây giờ chàng mới nhìn thấy rõ mặt nữ lang. Vừa thấy dung nhan nàng, chàng đứng ngẩn người ra một hồi lâu.
Nữ lang cũng suýt soát tuổi chàng. Cặp mắt đắm đuối nhìn chàng.
Vi Quân Hiệp cảm thấy hai má nóng bừng. Chàng ấp úng hỏi:
- Cô nương !...Cô nương là ai?
Nữ lang thở phào một cái rồi cười hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Vi Quân Hiệp đáp:
- Tại hạ tên gọi Vi Quân Hiệp.
Nữ lang ngẩng đầu lên nhìn xa ra bốn phía rồi nói:
- Thiên Sơn Thần Hầu không tìm thấy ngươi chắc y sẽ quát lên như sắm bây giờ !
Vi Quân Hiệp rùng mình hỏi:
- Thiên Sơn Thần Hầu ư ?
Nữ lang đáp:
- Phải rồi !Vừa rồi nếu ta không đến sớm một chút kéo ngươi ra thì ngươi đã bị Thiên Sơn Thần Hầu Lão Tất Hỷ quăng dây ra giật ngươi rồi.
Vi Quân Hiệp vội nói:
- Cô nương ! Cô lầm rồi, gã che mặt đó không phải là Thiên Sơn Thần Hầu Lão Tất Hỷ.
Nữ lang cười rất tươi nói:
- Người khác ta không nhận ra thì còn có lý, chẳng lẽ lại không nhận biết cả Lao thúc thúc ư ? Ngươi làm sao mà va chạm với y ? Y ghét nhất là hạng gian tà. Vậy chắc ngươi không phải hạng tử tế.
Vi Quân Hiệp nghe nàng nói ba hoa không biết đáp thế nào ? Trong lòng chàng vừa tức mình lại vừa buồn cười. Chàng hỏi:
- Tại hạ không phải là người tốt ?...Sao cô nương không để Thiên Sơn Thần Hầu bắt lấy ?..
Chàng nói tới đây đột nhiên nhớ ra mình cũng đâm vào trong vòng lẩn quẩn hồ đồ như nữ lang kia. Gã che mặt đã không phải là Thiên Sơn Thần Hầu, sao mình cũng nhận hắn là Thiên Sơn Thần Hầu ?
Nữ lang lại bật lên tiếng cười nói:
- Ta thấy ngươi đang đứng ngẩn ngơ như ngỗng trời nên mới nói giỡn ngươi thôi. Ừ ! Nếu ngươi không phải hạng người tử tế thì ta đây cũng vậy không chịu buông tha ngươi đâu !
Vi Quân Hiệp lắc đầu nói:
- Thôi ! Cô đừng mờ mắt nữa !...
Chương trước | Chương sau