Luồng cuồng lực chàng vấp phải vừa rồi là chưởng lực của hai bên hất ra.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cần Quân Hiệp ngấm ngầm kinh hãi. Chàng không ngờ qua nhiên Cốc phu nhân đã tìm đến tận nhà Diệu cô trả oán. Chàng nghe lời phu nhân vừa nói thì dường như kêu hai mẹ con Diệu cô đang lâm vào thế nguy sắp không chống lại được nữa. Nhưng không hiểu Cốc phu nhân đã mời được những tay cao thủ nào đến ?
Cần Quân Hiệp đảo mắt nhìn bốn phía thì thấy hai người sư ni đứng tuổi, tướng mạo hai người này giống nhau như đúc.
Không những tướng mạo giống nhau mà thân hình cũng gầy ốm, vẻ mặt lạnh lẽo như nhau.
Cần Quân Hiệp bất giác khẽ "ồ" lên một tiếng. Chàng nghĩ tới trong các phái võ kể cả tăng, đạo, ni thì võ công cao nhất là Phổ Đà song ni.
Võ công của Phổ Đà song ni tuy cũng là Phật môn tuyệt nghệ, nhưng không như những tay cao thủ các Phật môn khác. Võ công của môn phái Phổ Đà luyện "Phục Ma kỳ công" làm tuyệt nghệ. Bản lĩnh Phổ Đà song ni đã cương mãnh tuyệt luân mà tính hai người hơp nhau như một.
Phổ Đà song ni ghét kẻ hung ác như quân thù nghịch. Cứ ba năm lại rời khỏi chùa Phổ Đà một chuyến đi các nơi hành thiện tác phúc. Không biết đến bao nhiêu kẻ tàn ác đã chết về tay hai vị này. Vì thế, mỗi lần hai vị xuống núi là bọn tà phái lại bảo nhau trốn chạy ẩn náu để khỏi gặp hai vị ni cô này mà có khi mất mạng như chơi.
Dưới gầm trời muốn tìm thấy hai vị ni cô về tướng mạo cũng như về tính tình giống nhau như đúc thì ngoài hai vị này khó mà kiểm được một đôi nào khác như thế.
Cần Quân Hiệp ngấm ngầm lo thay cho Diệu cô. Chàng lại nhìn ra phía khác xem còn những ai nữa ?
Bỗng chàng để ý đến một người thân hình cao lớn sắc mặt hồng hào. Người này tuổi đã già mà tướng mạo rất oai nghiêm.
Cần Quân Hiệp nhìn kỹ lại thì lão nào ai xa lạ, mà chính là Thiên Ngô lão nhân, chưởng môn phái Thanh Thành.
Thiên Ngô lão nhân đã xuất hiện trong toà cổ thành và tại Lý gia trang và Cần Quân Hiệp đã gặp lão rồi.
Cần Quân Hiệp đã nhận ra Thiên Ngô lão nhân, lại càng kinh hãi vì phe địch toàn là những tay cao thủ vào hạng nhất trong võ lâm.
Chàng tự hỏi:
- Gặp những tay ghê gớm thế này thì hai mẹ con bà Diệu cô chống thế nào nổi ?
Chàng lại đưa mắt nhìn về phía Diệu cô, thì thấy Diệu cô chưa có vẻ gì núng thế, còn Triển đại tiểu thư như sắc mặt lúc vàng lợt, lúc xanh lè, thay đổi luôn luôn. Trán toát những giọt mồ hôi lớn hơn hạt đậu nhỏ xuống tong tong, chàng biết ngay nàng đã mệt mỏi rồi.
Chưởng lực của đại tiểu thư chống với Phổ Đà song ni. Tuy nàng bản lĩnh cao cường, nhưng khó lòng chống lại hai cao nhân Phật môn ghê gớm này.
Lát sau Triển đại tiểu thư run run người lên, mỗi lúc mỗi lâm vào tình thế nguy bách.
Bỗng nghe Triển đại tiểu thư la lên một tiếng quái gở. Người nàng ngồi không vững. Mười đầu ngón tay xoè ra. Toàn thân mồ hôi toát ra như tắm. Tướng mạo nàng đã xấu, bây giờ lại càng khủng khiếp hơn, trông chẳng khác chi quỷ sứ.
Bất thình lình Triển đại tiểu thư nhảy xổ về phía trước.
Phổ Đà song ni thấy đối phương xông lại cũng đứng phắt dậy và đều bật lên một tràng cười lạnh lẽo, quái gở, khiến người nghe phải ớn da gà.
Triển đại tiểu thư vận hết nội lực, đà nhảy rất mạnh và mau lẹ vô cùng. Nàng nhảy một cái đá đến trước mặt song ni. Mười đầu ngón tay nàng đều bôi một chất gì đen kịt giơ lên nhằm chụp xuống trước mặt đối phương.
Phổ Đà song ni khẽ ngửa người về phía sau để tránh.
Gĩưa lúc ấy Diệu cô rú lên một tiếng. Đột nhiên đứng phắt dậy nhảy lùi lại.
Nguyên Diệu cô đang đưa song chưởng về phía trước để đấu chưởng lực với Cốc phu nhân và Thiên Ngô lão nhân.
Chưởng lực của Diệu cô vẫn tiếp tục giữ vững được mặt trận. Nhưng bà thấy Triiển đại tiểu thư lâm nguy vội co mình lùi lại phía sau nên phải thu chưởng lực về.
Thiên Ngô lão nhân và Cốc phu nhân liền thừa cơ vận chưởng lực cái thế dường nghiêng non lấp biển xô tới.
Nhưng Diệu cô nào phải tay vừa. Bà đã định bụng rút lui khi nào còn để chưởng lực đối phương đánh trúng.Bà lùi lại rất nhanh nên chưởng lực đối phương tuy dồn ra mà không kịp tập kích đến được người bà. Thân pháp Diệu cô quả đến mức phi thường.
Lúc Diệu cô lùi lại, đồng thời bà lạng người ngay tới phía sau Triển đại tiểu thư. Bà vẫn không xoay mình lại mà vẫn giữ nguyên một tư thế nhảy tung người đi nhô lên hụp xuống hai cái đã đến sau lưng Phổ Đà song ni.
Động tác của Diệu cô đã nhanh đến cực điểm thì động tác của Triển đại tiểu thư và Phổ Đà song ni cũng thần tốc phi thường. Lúc Triển đại tiểu thư đưa mười đầu ngón tay ra chụp xuống. Phổ Đà song ni ngửa về phía sau một chút, đồng thời tay áo đột nhiên vung ra. Những tay áo lơ lửng trên không va chạm vang lên những tiếng choang choảng như sắt đá xô xát.
Triển đại tiều thư thu chiêu về không kịp, những ngón tay bị chụp vào tay áo của đối phương.
Bỗng nghe những tiếng "rắc rắc" vang lên như tiếng xương gãy nát.
Triển đại tiểu thư rú lên một tiếng thê thảm, rùng rợn !
Nguyên Phổ Đà song ni đã vận động "Phục Ma chân khí" vào hai tay áo và đã hất mạnh mười đầu ngón tay của Triển đại tiểu thư làm cho phải gẫy hết.
Ngay từ lúc Triển đại tiểu thư tung lên khỏi mặt đất. Diệu cô đã biết là nàng sắp bị nguy đến nơi. Bà hiểu rõ cô con nóng tính và nàng đã nhảy xổ tới nơi nhất định là để liều mạng. Vì thế mà bà hấp tấp lùi lại, toan để giải vây cho Triển đại tiểu thư. Nhưng lúc bà tung người được đến sau lưng Phổ Đà song ni thì chậm mất một chút rồi. Triển đại tiểu thư đã bị sức hút rung động quá mãnh liệt của những tay áo đối phương khiến cho mười đầu ngón tay của nàng bị gẫy hết.
Diệu cô trong lòng vừa đau xót vừa nóng nẩy, bà vội vận chân khí phóng chưởng ra. Gĩưa lúc những ngón tay của Triển đại tiểu thư bị gẫy rời, song chưởng của bà mới đánh tới sau lưng Phổ Đà song ni.
Phổ Đà song ni đều xoay tay lại phóng chưởng ra đỡ. Không ngờ thế chưởng của Diệu cô phóng ra cực kỳ mãnh liệt, ầm ầm ào tới lại là một đòn đánh nhử. Bà đã tiên liệu Phổ Đà song ni lâm nguy không kịp xoay người tất nhiên chỉ có cách xoay tay lại để nghinh địch. Bà chờ cho đối phương phóng chưởng ra rồi đột nhiên thu chiêu về, nắm hai tay lại, chĩa hai ngón tay cái lên, chỉ phong phát ra "veo véo"!
Phổ Đà song ni vung chưởng phản kích, huyệt Lao Cung ở trên lòng bàn tay hai người trúng vào đầu ngón tay cái của Diệu cô.
Lúc này Diệu cô cực kỳ đau xót vì con gái bị trọng thương, bà vận công lực đến đỏ chót để trả thù.
Phổ Đà song ni tuy có "Phục Ma chân khí" hộ thân, nhưng ngón tay Diệu cô lại nhắm điểm yếu huyệt hai người. Song ni không né tránh kịp, huyệt đạo bị trúng chỉ, rú lên một tiếng, rồi một cánh tay bị nhủn ra, mất hết công lực.
Cách biến chiêu của Diệu cô mau lẹ và kỳ diệu phi thường. Bà giơ hai tay lên, ngón tay cái vẫn chỉa thẳng ra. Ngón tay trượt theo cánh tay Phổ Đà song ni và điểm thêm ba phát nữa. Trúng vào những huyệt Liệt Khuyến, Khổng Tối và Thiên Phủ. Đồng thời bà phong cước đá theo thế liên hoàn. Hai chân bà cũng đá trúng vào huyệt đạo đối phương.
Cách phóng cước liên hoàn của Diệu cô động tác mau lẹ tuyệt luân. Bà phóng chiêu liên tiếp chỉ cách nhau chừng sợi tóc.
Phổ Đà song ni là những bậc cao nhân ghê gớm đến thế mà không có cách nào, hay một giây nào rảnh tay để kịp xoay mình lại đối phó với địch nhân ở phía sau.
Cặp giò của Diệu cô đã vang lên hai tiếng "binh binh" đá trúng lưng Phổ Đà song ni.
Phổ Đà song ni không tự chủ được, người bị hất tung lên. Gỉa tỷ hai người khác mà đã bị hai chân Diệu cô phóng trúng thì tất phải gẫy xương hay mất mạng rồi.
Nhưng Phổ Đà song ni nhờ có "Phục Ma chân khí" hộ vệ thân thể, nên không đến nỗi.
Lúc người còn lơ lửng trên không. Song ni đã lộn nhào đi hai vòng khiến cho hai chân của Diệu cô tuy đá trúng nhưng sức mạnh đã giảm bớt, song ni liền thừa cơ chớp nhoáng này hạ mình lẹ xuống đất.
Phổ Đà song ni cũng cảm thấy từ ngày mình ra đời đến nay chưa bao giờ bị cái nhục phải người đá bay đi như lần này.
Hai người đứng vững lại rồi vẻ mặt xám xanh vì mỗi người đều bị một tay vẫn còn mềm rũ chưa cử động được.
Dĩ nhiên cánh tay song ni không đến nỗi bị tàn phế, nhưng đã bị Diệu cô điểm trúng mấy huyệt đạo thành ra khí huyết bị ngừng trệ và cánh tay không sao cử động được.
Diệu cô phóng chân ra đá Phổ Đà song ni rồi lập tức nhảy tới đỡ Triển đại tiểu thư.
Bà thấy mười đầu ngón tay Triển đại tiểu thư sưng lên ngón xám xịt ngón tím bầm. Sắc mặt nàng lợt lạt như cắt không còn một giọt máu. Bà đau khổ vô cùng liền vẫy một cái cho người nàng tiến lại sau lưng. Rồi một mình bà độc lực chống với bốn tay cường địch.
Chương trước | Chương sau