Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 34 - Dưới đất chui lên một dị nhân

↓↓
oOo


Triển Phi Ngọc thấy vẻ mặt Cần Quân Hiệp ra chiều nghĩ ngợi liền hỏi:


- Cần công tử! Công tử có điều chi mà băn khăn như vậy?


Cần quân Hiệp nghĩ đến chuyện Triển Phi Ngọc tố cáo với Cốc phu nhân về chuyện hai báu vật mượn của Diệu Cô và giữ bên mình thì ngập ngừng hỏi:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Triển cô nương! Cô nương vẫn căn dặn tại hạ là đừng tiết lộ với ai về áo Kim Vị Giáp và cây Huyết Hồn Trảo thế mà...


Nói tới đây chàng hết sức bối rối thu hết can đảm chàng nói tiếp:


- Cô nương lại cho Cốc phu nhân hay là.... những bán vật đó hiện ở...


Triển Phi Ngọc không chờ Cân quận Hiệp nói hết đã ngắt lời:


- Phải rồi! Ta bảo cho mụ hay thứ bảo bối đó không còn ở nơi mẫu thân ta nữa...


Cần Quân Hiệp vội ngắt lời Triển Phi Ngọc:


- Nếu vậy thì Diệu Cô sẽ bị nguy về tay mụ ấy....


Triển Phi Ngọc ngấm ngầm kinh hãi hỏi tiếp:


- Như vậy thì làm thế nào?


Cần quân Hiệp ra chiều hối hận nghĩ thầm:


- Có lý nào nàng là con gái Diệu Cô mà đem chuyện mẫu thân không còn bảo bối bên mình mách lại với kẻ thù của mẫu thân để họ được tin này sẽ tim lại mẫu thân mình ư?


Đoạn chàng xua đuổi y nghĩa sai lầm đó và cho là có khi nàng biết chắc thế nào Cốc phu nhân cũng tìm đến chỗ Diệu Cô để toan tranh đoạt bảo bối, mà nàng tìm cách đánh lạc đường cũng nên.


Nghĩ vậy nhưng chàng vẫn ra vẻ nghi ngờ dậm chân hỏi:


- Chẳng lẽ cô nương lại không nghĩ tới chuyện Cốc phu nhân vẫn ôm mối thù năm trứơc? Bây giờ ta biết hai bảo bối đó không còn trong tay lệnh mẫu thân, tất tìm đến người, đ ề báo thù thì làm thế nào?


Triển Phi Ngọc cười ruồi đáp:


- Cần công tử Công tử đã quá to xa cho mẫu thân ta, ta rất cảm ơn. Nhưng công tử tưởng rằng nếu mẫu thân ta không có bảo bồi đó trong tay sẽ bị thất bại thì công tử coi mẫu thân ta quá tầm thường rồi đấy.


Cần Quân Hiệp vừa tự hỏi về chuyện mình nghĩ quấy cho nàng. Bây giờ thấy nàng nói vậy, nhưng chàng vẫn chưa hiểu rõ bản lãnh Diệu Cô nên ngơ ngác hỏi:


- Diệu Cô không sợ Cốc phu nhân thật ư?


Triển Phi Ngọc ngần ngừ đáp ngày:


- Trước ngay mẫu thân ta chưa biết sợ ai bao giờ! Công tử thử nghĩ coi, người đã từng tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi. Nếu người chỉ nhờ vào hai bảo bối để thắng đối phương thì đời nào người lại chịu đưa cho kẻ khác bao giờ?


Cần Quân Hiệp ngầm nghĩ hồi lâu thấy lời Triển Phi Ngọc quả là đúng lý, chàng thấy võ công ba chị em Triển Phi Ngọc đến bậc rất cao cường. Thế thì bản lãnh Diệu Cô, nàng cho là thiện hạ vô địch thật không vcó gì quá đáng.


Cần Quân Hiệp đứng thộn mặt ra suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi:


- Triển cô nương! chúng ta có cần quay về để xem lệnh mẫu thân ra sao không? Có khi bà cần đúng những thứ bảo bối nẩy cũng nên.


- Mình công tử đi là được rồi. Mẫu thân đã đem lòng ghét cay ghét đắng ta, người không muốn thấy mặc ta nữa, ta không tiện đi theo công tử cũng về. Người cô muốn thì cứ đi một mình cho lẹ.


Nàng nói mấy câu này cực kỳ oán hận đối với bà mẹ của mình, đồng thời lại còn có vẻ giận lây đến cả Cần quân Hiệp nữa.


Cần quận Hiệp nghe ngàng nói mà trong lòng không khỏi bùi nghi. Chàng thấy Triển Phi Ngọc không chịu đi, nên cũng tim lời thoái thác để khỏi mất lòng nàng. Chàng nói:


- Nếu Diệu Cô đã không sợ gì Cốc phu nhân thì chúng ta bất tất phải đi tìm chi.


Triển Phi Ngọc lắc đầu quầy quậy nói:


- Không, không! Công tử cứ đi là phải sớm muộn gì hai ta cũng có lúc phải chia tay. Chi bằng chúng ta từ giã nhau ngay lúc này là hơn.


Cần Quân Hiệp lấy làm kỳ hất hàm hỏi:


- Triển cô nương! Chia tay ư? Làm sao mà phải chia tay? Triển Phi Ngọc từ từ trở gót. Nàng đáp:


- Tình bằng hữu chỉ quí ở chỗ hiểu lòng nhau, tin cậy nhau...Giọng nàng trở nên cực kỳ ai oán...


- Còn công tử thì đem lòng nghi kị ta thế này lúc lại ngờ vực ta thế kia. Như vậy ở với nhau lâu dài sao được?


Cần Quân Hiệp mặt thẹn đỏ bừng ấp úng xin lỗi:


- Triển cô nương! Tôi nghĩ oan cho cô thật nhưng chẳng qua đấy chỉ vì lo ngại cho sinh mệnh mẫu thân cô mà ra. Cô chẳng nên đề tâm làm chi.


Triển Phi Ngọc buông một tiếng thở dài. Nàng không nói gì nữa, cứ cúi đầu đi về phía trước, bỏ mặc Cân quân Hiệp đứng ỳ ra đấy.


Cần Quân Hiệp tự cho mình có lỗi với nàng, khiến cho giai nhân phải buồn phiền. Chàng thấy Triển Phi Ngọc bỏ đi liền lẽo đẽo theo sau.


Nàng đi chậm thì chàng cũng thong thả. Nàng đi nhanh thì chàng cũng rảo bước. Chàng thận trọng không dám nói gì cả chỉ sợ người đẹp oán hận.


Hồi lâu Triển Phi Ngọc quay lại tươi cười bởi:


- Cần công tử! Cốc Thiên Phạm đã nói những chuyện gì với công tử? Y có nói xấu gì ta không?


Cân quân Hiệp thở dài đáp:


- Cốc đại hiệp không nói gì đến cô nương cả. Người chỉ vạch hết mọi chi tiết về thân thế tại hạ mà thôi. Bây giờ tại hạ hiểu rõ lắm rối.


Vi Cự Phu lão tặc.... Chỉ là quân mặt người dạ thú. Tại hạ tự hối hận mình không biết trước nên thờ phụng hắn, kính trọng hắn mấy chục năm trời, lấy tình phụ tử mà cư xử với hắn thật là uổng công mà lại con người ngu ngốc nửa.


Chàng nói xong nghiến răng ken két ra chiêu căm phẫn vô cùng.


Bất thình lình từ trong bụi cỏ rậm gần đó có tiếng người vọng ra:


- Mặt người dạ thú! Đúng là hạng mặt người dạ thú!....


Thanh âm này rất sắc nhọn nhẹ như chọc vào tai.


Cần Quân Hiệp giật mình đánh thót một cái, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt!


Triểu phi Ngọc cũng đột ngột biến sắc. Nàng vội thò tay vào bọc lấy nắm ám khí ném tung vào bụi cỏ chỗ vừa phát ra tiếng nói.


Bỗng thấy mũi tên nào cũng lấp lánh ánh sáng bạc, sắc nhọn đâm vào lá cây ngọn cỏ nhưng đều dừng cả lại trên ngọc cỏ lá cây chứ không xuyên qua được một chiếc lá nào.


Cần Quân Hiệp phóng tấm mắt nhìn thì thấy trong phạm vi chừng một trượng vuông chỗ bụi cỏ đều bị ám khí bao trùm. Giả tỉ trong bụi cỏ người ần nấp thi đương nhiên lấy những mũi ám khí này liệng tới, tất phải chạy ra, nhưng chàng tuyệt không thấy động tĩnh gì hết.


Cần quân Hiệp lớn tiếng quát hỏi:


- Kẻ nào hèn hạ mà phải dấu đầu hở đuôi như vậy?


Chàng vừa nói dứt lời thì có tiếng cười ha ha từ trong đám cỏ rậm vọng ra. Trên ngọn cỏ trong bụi này hãy còn những mũi ảm khí lấp lánh.


Chàng kinh ngạc tự hỏi:


- Té ra người này vẫn nằm trong bụi cỏ đó. Sao Triển Phi Ngọc liệng ngân châm vào mà hắn cứ nằm yên không bị thương?


Chàng còn đang ngơ ngác thì tiếng cười bỗng dừng lại, tiếp theo là tiếng đáp rất dõng dạc:


- Ta đây chứ ai!


Câu trả lời rất rõ ràng như chọc vào tai Cân quân Hiệp cũng Triển Phi Ngọc, Không có lý gì bảo là hai người cùng nghe lầm được. Hai người cùng tự hỏi:


Hắn ở chỗ nào? Hay là không phải ở trong bụi cỏ?


Cần Quân Hiệp ngấm ngấm kinh hãi. Còn Triển Phi Ngọc lại lộ vẻ ung dung. Nàng dịu giọng hỏi:


- Có phải là Tam Tuyệt Tiên Sinh đó chẳng? Sao tiêu sinh không xuất hiện đề cho vãn bối khấu đầu bái kiến?


Cần Quân Hiệp hết lo ngại, chàng thở phào một cái nhẹ nhõm rồi hỏi Triển Phi Ngọc:


- Té ra cô nương với ý có quen biết?


Triển Phi Ngọc nhíu cặp lông máy xinh đẹp đáp:


- Tam Tuyệt Tiên Sinh là một bậc dị nhân trong võ lâm. Tính khi lão ta rất cổ quái. Công tử nên lánh xa là hơn. Để ta xem bữa này y có cao hứng không công tử sẽ lại.


Cần Quân Hiệp ngó về phía trước thì quả nhiên trong bụi cỏ rậm không người. Chàng chưa hết kinh dị hỏi lại:


- Không hiểu Tam Tuyệt Tiên Sinh hiện nấp ở chỗ nào?


Triển Phi Ngọc ngập ngừng đáp:


- Hiện giờ ....ta khó nói quá. Công tử lánh nhẹ lên đi! Nếu ta không kêu thì công tử đứng lên tiếng đấy nhé.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Thương yêu gửi mẹ

Thương yêu gửi mẹ

Gửi mẹ yêu thương! Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng Khuôn mặt ấy vì con nên hốc

24-06-2016
Dưới ngọn đèn

Dưới ngọn đèn

Có thể nói tôi với nàng đã có một cuộc sống khá êm đềm khi chúng tôi lấy nhau.

23-06-2016
Đôi cánh thiên thần

Đôi cánh thiên thần

Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy.

01-07-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016
Khi người lớn cô đơn

Khi người lớn cô đơn

Cũng lâu lâu rồi, không có ca khúc nào chạm vào cõi lòng đủ để tôi phải viết bất

28-06-2016
Bản năng hàn gắn

Bản năng hàn gắn

Trước sinh nhật ba ngày. Tôi ngồi trong rạp, một tay bốc bắp rang bơ ăn ngon lành, mắt

28-06-2016
Cái chén gáo dừa

Cái chén gáo dừa

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có vợ chồng kia hiền lành và chăm chỉ, hai người lấy

24-06-2016

Snack's 1967