Triển Phi Ngọc lún người xuống sát đất rồi lưới đi như bay xa năm sáu thước.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hai bàn tay người đàn bà che mặt chí cách đầu nàng chừng ba thước. Tưởng chừng như Triển Phi Ngọc có lướt thêm được năm sáu bước nữa, rút cục vẫn khó lòng thoát khỏi bàn tay đối phương chụp trúng.
Triển Phi Ngọc lúc lâm nguy mà không nao núng. Trái lại nàng rất bình tĩnh dừng bước lại. Hai tay nhắc lấy một khối đá nặng chừng hơn trăm cân, hết sức liệng tung lên vào phía người đàn bà che mặt.
- Hai tay người đàn bà kia đang tiếp tục chụp xuống. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này mười ngón tay mụ vừa nắm trúng giữ được khối đá lớn nặng trăm cân đó.
Chỉ trong nháy mắt những tiếng lạo xạo vang lên không ngớt. Khối đá lớn đã bị bóp vỡ, biến thành những hòn nhỏ liệng tung ra bốn phía.
Triển Phi Ngọc đã nhân cơ hội chớp nhoáng này lăn người luôn đi mấy vòng. Nàng nhảy phắt lên nói thật nhanh:
- Tiền bối! Hai vật đó ở nơi người bạn vẫn bối. Văn bối có thể để tiền bối xem xong rồi trả lại cho y.
Người đàn bà chụp không trúng Triển Phi Ngọc hạ mình xuống đất. Tay mụ giơ lên đến đâu thì một lần ánh sáng bạc của một thứ khí giới kỳ lạ lại chiếu ra tới đó.
Nhưng mụ nghe Triển Phi Ngọc nói vậy liền lập tức thu khi giới về. Thủ pháp mụ mau lẹ vô cùng. Ngoại trừ làn ánh sáng bạc lấp loáng, không ai nhìn rõ thử khí giới ở trong tay mụ là vật gì.
Người đàn bà che mặt nhào mình đi một cái đã tiến về phía trước hơn trượng, mụ hỏi lại:
- Người bạn ngươi ở đâu?
Triển Phi Ngọc trỏ Vi Quân Hiệp đáp:
- Chính là chàng trẻ tuổi này. Chẳng hiểu gã có bị thương về tay tiền bối chưa?
Người đàn bà che mặt đáp:
Mụ nói xong xoay tay phóng chỉ ra đánh véo một tiếng. Một luồng chỉ phong mãnh liệt vừa bắn tới. Vi Quân Hiệp đột nhiên thấy người mình tung lên một cái. Huyệt đạo chàng đã được giải khai.
Người đàn ba che mặt đứng cách Vi Quân Hiệp ít ra là đến một trượng rưỡi. Thế mà mụ vừa phóng chỉ ra đã giải khai được huyệt đạo cho chàng.
Vừa rồi tay mụ bóp vỡ đá, bây giờ lại dùng thủ pháp cách không giải huyệt một cách rất dễ dàng Chỉ xem hai động tác này cũng đủ biết công lực mụ đã đến độ kinh thế hãi tục.
Vi Quân Hiệp trong lòng khiếp sợ không biết đến đâu mà kể. Tuy được giải khai huyệt đạo rồi chàng vẫn đứng thộn mặt ra như tượng gồ mắt nhìn trân trân người đàn bà bịt mặt.
Triển Phi Ngọc vội la lên:
- Cần công tử! Công tử lại đây mau! Lấy hai món Kim Vị Giáp cùng Huyết Hồn Trảo đó đưa cho tiền bối đây xem qua.
Vi Quân Hiệp ngần ngừ một chút. Nhưng chàng nghĩ rằng Triển Phi Ngọc đã đem tên hai báu vật đó nói huỵch toẹt ra với mụ rồi, thì dù mình có muốn giữ bí mật cũng không được nữa.
Nghĩ vậy, chàng đành tiến về phía trước lấy hai vật báu đó ra đặt xuống đất rồi lùi lại đứng bến cạnh Triển Phi Ngọc.
Người đàn bà che mặt nhìn Kim Vị Giáp cùng Huyết hồn trảo, người mụ hơi phát run. Không hiểu mụ run vì thích thú hay vì khó chịu.
Hồi lâu, mụ đàn bà nổi lên một tràng cười rộ. Tràng cười kéo dài khá lâu rồi đột nhiên ngừng lại. Người mụ chỉ thấp thoáng một cái đã tạo ra tới cửa hang rồi một loáng đã mất hút.
Triển Phi Ngọc thở phào nhẹ nhõm bảo Vi Quân Hiệp:
- Công tử thu lấy hai vật đó cất đi!
Vi Quân Hiệp cúi xuống toan lượm Kim Vị Giáp và Huyết Hồn Trảo lên thì bỗng thấy một luồng kinh phong quạt tới, bắt buộc chàng phải lùi lại ba bước. Chàng ngửng đầu nhìn lên thì thấy mụ đàn bà che mặt đã quay trở lại gần trước mắt mình rồi.
Triển Phi Ngọc cả kinh thất sắc hỏi:
- Tiền bối! Chẳng lẽ tiền bối định chiếm hai bảo vật này làm của mình chăng?
Người đàn bà đáp:
- Không phải thế đâu! Nhưng ta tạm giữ hai người không cho dời khỏi hang núi này. Các ngươi phải chờ ta xong việc trở về rồi mới được đi.
Vi Quân Hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
Mụ đàn bà che mặt không đáp mà chỉ hú lên một tiếng. Đột nhiên từ phía sau căn nhà tranh có một người chạy ra. Người này giống tướng con khỉ tay dài mỏm nhọn, mình mặc áo đen mặt hẳn cũng bịt một tấm vải đen. Hắn từ từ tiến về phía Vi Quân Hiệp, nhe răng ra cười hí hí!
Vi Quân Hiệp sửng sốt cất tiếng hỏi:
- Úi chà! Phải chăng bữa trước ở trong toà thành đỏ, ngươi đã giả mạo làm Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ!
Người kia vẫn không lên tiếng.
Mụ đàn bà bảo gã che mặt:
- Ta giao hai tên này cho ngươi. Ngươi không được để chúng ra khỏi hang núi này trước khi ta trở về.
Gã kia gật đầu
Người đàn bà lại xẹt mình đi như một làn khói toả. Chớp mắt đã mất hút.
Chương trước | Chương sau