Old school Swatch Watches
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 125 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 29 - Huyết Hồn Trảo đả thương Phi Ngọc

↓↓

Vi Quân Hiệp vội la lên:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Diệu tiền bối ! Vãn bối ...


Triển Phi Ngọc kéo áo chàng, khẽ bảo:


- Cần công tử ! Bây giờ sự đã nhường này, công tử đừng nói chi hết, nhất thiết để ta gánh trách nhiệm cho !


Vi Quân Hiệp thấy nàng nước mắt ngấn, nước mắt dài trông thật đáng thương, thì trong lòng cảm động vô cùng ! Chàng vội nói:


- Có lý đâu tại hạ lại để ...


Triển Phi Ngọc ngắt lời:


- Công tử đừng áy náy nữa. Cứ để câu chuyện cho êm xuôi một chiều đã. Bây giờ công tử muốn hỏi về lai lịch phụ thân, ta chắc rằng má má ta vẫn nói cho công tử nghe đó.


Vi Quân Hiệp hỏi:


- Tại hạ đi theo hỏi bà thì còn cô nương ở đây làm sao ?


Triển Phi Ngọc đáp:


- Ta ở đây chờ công tử. Công tử cứ việc đi gặp má má ta. Xong việc rồi lại tới đây tìm ta.


Vi Quân Hiệp tin rằng Triển Phi Ngọc đã vì mình. Như vậy thành ra bao nhiêu tội lỗi của mình đều trút lên đầu nàng, trong lòng xiết nỗi băn khoăn không nở rời xa nàng, nhất là trong lúc nàng bị trọng thương.


Nhưng chàng nghĩ tới mình đường xa diệu vợi đến đây là cốt để hỏi cho ra mọi sự tình có liên quan đến Cần Nhật Túy, chẳng lẽ đã gặp Diệu Cô mà đành bỏ qua sao ?


Vi Quân Hiệp còn đang do dự thì thấy Diệu Cô đã tiến về phía trước mấy bước, bà bỗng nhiên dừng chân, quay lại hỏi:


- Cần công tử ! Công tử lại đây ta có chuyện muốn nói với ngươi !


Triển Phi Ngọc vội dục:


- Mẫu thân ta kêu công tử đó ! Công tử lại mau đi. Nếu mẫu thân ta nghĩ tới tình phụ thân công tử lại mau đi. Nếu mẫu thân ta nghĩ tới tình phụ thân công tử mà cho công tử vật gì thì nhất thiết chớ có từ chối, công tử nghe rõ chưa ?


Vi Quân Hiệp gật đầu rồi chạy về phía Diệu Cô.


Diệu Cô nắm lấy tay chàng, thở dài luôn mất tiếng rồi nói:


- Giả tỉ ta có được thằng con trai như ngươi thì hay biết mấy ?


Triển đại tiểu thư vội nói:


- Con gái cũng vậy chứ sao ?


Diệu Cô đáp:


- Con gái bụng dạ hẹp hòi. Đến giữa chị em ruột còn chẳng che chở cho nhau, chớ anh em trai đâu có thế ?


Vửa dứt lời, Diệu Cô lắc đầu mấy cái, tiến về phía trước năm sáu bước nữa rồi lại nói:


- Cần công tử ! Ta cùng phụ thân ngươi là chỗ thâm giao, nên ta phải khuyên ngươi diều này, ta có ba con nhỏ: Con lớn nóng nảy, nhưng tình tình hào hiệp không có ý hại người.


Vi Quân Hiệp vội nói:


- Vãn bối biết rồi ! Vãn bối vừa bị Quản Tam Dương bắt, may nhờ được cô ngương cứu thoát.


Diệu Cô lại nói:


- Con ba thì giảo hoạt ương ngạnh, chẳng chịu nhường ai. Cái đó là tại ta quá nuông chiều mà ra. Nhưng nó cũng là người tốt, không có bụng dạ thâm hiểm ...


Bà nói tới đây bất giác nước mắt nhỏ xuống như mưa.


Vi Quân Hiệp hồi tưởng lại những lúc mình phải đi kèm Triển Phi Yên mà lòng hãy còn hổ thẹn. Bây giờ chàng nghe Diệu Cô bảo nàng là người tốt, thì chẳng đồng ý chút nào. Nhưng chàng thấy Diệu Cô quá thương tâm, mình không tiện bài bác nên chỉ ầm ừ cho xuôi chuyện.


Sau Diệu Cô ngừng tiếng bi ai, nói:


- Con nhị nha đầu bề ngoài tỏ ra rất nhu thuận, nhưng bền trong lòng dạ cực kỳ thâm hiểm. Cần công tử ! Công tử nên tin lời ta mà phải thoát ly nó ngay, càng xa bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Nếu không thì có ngày công tử mất mạng về tay nó bao giờ không biết đấy !


Vi Quân Hiệp không ngờ Diệu Cô lại nói với mình câu này. Chàng ngẩn người ra không biết trả lời thế nào.


Vừa rồi Diệu Cô nói: Triển Phi Yên là người tốt chàng còn ầm ừ cho xuôi chuyện được. Nhưng bây giờ bà ta mạt sát Triển Phi Ngọc đến thế chàng không thể hàm hồ vâng dạ được.


Vi Quân Hiệp nghĩ một lát rồi đáp:


- Thưa tiền bối ! Tiền bối nói vậy, vãn bối e rằng oan uổng cho nhị cô nương.


Diệu Cô đột nhiên xiết chặt tay Vi Quân Hiệp, khiến chàng đau điếng người bật lên tiếng la.


Bà dằn giọng nói từng tiếng:


- Nếu công tử không tin lời ta, cho con nhị nha đầu là người tốt thì có ngày chết không còn đất mà chôn đó !


Vi Quân Hiệp nghe Diệu Cô nói mấy câu này, cặp mắt bà tóa lửa, nét mặt rất quái dị thì không khỏi sợ run, nên chẳng dám nói gì nữa.


Diệu Cô bật lên tiếng thở dài buông tay Vi Quân Hiệp ra rồi hỏi chàng:


- Tại sao công tử lại chẳng nói gì ?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Vãn bối muốn hỏi tiền bối về sự tình Cần Nhật Túy.


Diệu Cô hừ một tiếng rồi hỏi:


- Công tử muốn hỏi chuyện phụ thân công tử ư ? Sao không hỏi thẳng y mà lại đến đây hỏi ta ?


Vi Quân Hiệp ngần ngừ đáp:


- Thưa tiền bối ! Tiền bối lầm rồi đó ! Vãn bối chưa kịp giải thích. Vãn bối có phải họ Cần đâu ?


Diệu Cô tức mình la lên:


- Nói quàng ! Bữa nay ta đang khó chịu đây ! Người đừng có hồ đồ giở thói ỡm ờ nữa. Có việc gì nói mau !


Vi Quân Hiệp vội đáp:


- Phụ thân vãn bối là Kim Long Kiếm Khách Vi Cự Phú, chứ có phải vãn bối là con Cần Nhật Túy nào đâu ?


Diệu Cô quay lại nhìn chàng với vẻ mặt rất quái dị.


Vi Quân Hiệp cảm thấy khó mà giải thích cho được. Chàng nói tiếp:


- Thế mà hiện nay lại có người bảo Cần Nhật Túy mới là cha ruột của vãn bối.


Diệu Cô hỏi:


- Những ai bảo thế ?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Phạm Thư Trai cùng Quản Tam Dương đều nói vậy.


Diệu Cô nói:


- Ta cũng bảo vậy, ngươi giống phụ thân ngươi như đúc ! À ! Ta quên mất chưa hỏi ngươi: "Trước ta giao cho ngươi một cái hộp ngọc đem vì cho lão Vi ... Vi gì nhỉ ?"


Vi Quân Hiệp đáp:


- Cái đó không trúng rồi ! Phụ thân vãn bối biểu không quen biết tiền bối. Người liệng chiếc hộp ngọc đó lên ngọn cây.


Diệu Cô vội hỏi:


- Cây đó ở chỗ nào ?


Vi Quân Hiệp cố nhẫn nại đáp:


- Cây đó trong rừng gần Phạm gia trang tại Ngạc Nam. Có khi hiện giờ cái hộp ngọc hãy còn nằm trên đó.


Diệu Cô lại quay lại bảo Triển đại tiểu thư:


- Đại nha đầu ! Ngươi đã biết cái hộp đó, cái hộp thường thường ta vẫn đem ra xem ngắm ấy mà ! Ngươi cũng thấy rồi đó ! Vậy ngươi đi lấy về cho ta.


Triển đại tiểu thư đáp:


- Má má ơi ! Bữa nay trong lòng má buồn phiền. Con xin ở nhà hầu hạ má má.


Diệu Cô xua tay giục:


- Đi đi ! Ngươi ở đây càng làm cho ta bực thêm !


Triển đại tiểu thư không dám nói nữa, vâng dạ luôn mấy tiếng đi giật lùi mấy bước rồi trở gót chạy băng băng.


Diệu Cô nói:


- Cần công tử ! Té ra công tử không biết cha mẹ ruột mình là ai ư ?


Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói:


- Nếu cha ruột vãn bối quả là Cần Nhật Túy, thì vãn bối chưa chào đời mà người đã chết rồi.


Diệu Cô vừa nói câu trước vừa đi. Bà nghe Vi Quân Hiệp nói vậy liền dừng bước ngẩn người ra một lúc rồi cất giọng bàng hoàng hỏi:


- Y chết rồi ư ?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Y chết rồi và chết về tay Kim Long Kiếm Khách Vi Cự Phú !


Diệu Cô thộn mặt ra một chút rồi hỏi:


- Lão Vi gì đó, ta có nghe Cần Nhật Túy đã đề cập đến và hai người đã kết nghĩa anh em, có phải lão ấy không ?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Chính phải ! Cả hai người cùng Phạm Thư Trai là ba anh em kết nghĩa.


Diệu Cô đưa tay lên bóp trán lẩm bẩm:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Câu chuyện bát mì

Câu chuyện bát mì

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một

01-07-2016