oOo
Vị Quân Hiệp không thể không tin lời Phạm Thư Trai là đúng sự thật. Thế rồi Triển Phi Ngọc thuật lại cho chàng nghe những lời tranh luận giữa hai vợ chồng Vi Cự Phu. Cả hai đã đề cập đến một người tên là Cần Nhật Túy.
Chàng ngẩn người ra ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Chuyện Cần Nhật Túy vậy là có thật nhưng y không có liên quan gì đến tại hạ?
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Triển Phi Ngọc sửng sốt hỏi:
- Công tử bảo sao?
Vị Quân Hiệp đáp một cách rõ ràng hơn:
- Tại hạ không phải là con Cần Nhật Túy.
Triển Phi Ngọc lại ngẩn người ra nhưng vẻ mặt nàng ra chiều khác lạ, nàng hỏi:
- Ai bảo công tử là con y?
Vị Quân Hiệp đáp:
- Phạm Thư Trai bảo thế ...
Chàng chưa dứt lời lại lắc đầu nói tiếp:
- Thôi không nói chuyện này nữa. chắc Phạm Thư Trai nói sai rồi.
Triển Phi Ngọc đăm đăm nhìn Vị Quân Hiệp mà không nói gì.
Vị Quân Hiệp hỏi nàng:
- Triển cô nương, cô nghĩ gì vậy?
Triển Phi Ngọc thủng thẳng đáp:
- Tại hạ nghĩ lại lời mẫu thân đã xưng hô với công tử.
Vị Quân Hiệp run bắn cả lên, chàng bâng khuâng hỏi:
- Tại hạ đúng là con của Cần Nhật Túy ư?
Triển Phi Ngọc đáp:
- Công tử quay về hỏi lại song thân xem.
Vị Quân Hiệp lòng dạ rối bời, nói:
- Chắc bây giờ phụ thân và mẫu thân không ở nhà. Vả lại dù tại hạ có gặp người, e rằng người không chịu nói thật.
Triển Phi Ngọc dường như đã đoán trước ý nghĩ của Vị Quân Hiệp, nàng đáp ngay:
- Vụ này chằng khó gì. Tại hạ chắc là mẫu thân tại hạ biết rõ việc này.
Vị Quân Hiệp bất giác động tâm. Chàng thấy Triển Phi Ngọc nói có lý. Triển phu nhân chắc chắn biết rõ Cần Nhật Túy, mà Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương có lẽ cũng là người quen của Cần Nhật Túy.
Mới đây, Vị Quân Hiệp chưa nghe thấy ai nói đến Cần Nhật Túy, nhưng hiện nay ba chữ "Cần Nhật Túy" lại ám ảnh tâm hồn chàng như đinh đóng vào óc. Chàng nhất định phải điều tra cho ra xem mình có mối liên quan gì đến y hay không?
Chàng mỉm cười rồi hỏi:
- Triển cô nương có chủ ý gì nữa phải không?
Triển Phi Ngọc quay lại đáp:
- Nếu công tử muốn biết chuyện này thì hãy thân hành đến hỏi lại mẫu thân tiểu muội sẽ rõ.
Lúc này Vị Quân Hiệp ruột rối như mớ bòng bong, nhưng chàng cũng nghe rõ giọng Triển Phi Ngọc nói ra chiều bẽn lẽn. Chàng ngẩn người ra thở dài, không biết quyết định thế nào bây giờ
Giữa lúc ấy đột nhiên đằng xa có tiếng nhạc ngựa vọng lại. Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một rõ hơn, lúc nhanh lúc chậm văng vẳng truyền vào tai.
Triển Phi Ngọc chau mày nói:
- Cần công tử! bữa nay trong nhà công tử có nhiều chuyện rắc rối không những chỉ một vụ nầy đâu.
Vị Quân Hiệp nhăn nhó cười hỏi:
- Còn chuyện gì nữa?
Triển Phi Ngọc đáp:
- Lang quân bà chị tại hạ cũng đến đó.
Vị Quân Hiệp sửng sốt, chàng không nghĩ ra người chồng chị Triển Phi Ngọc là ai, toan hỏi lại thì Triển Phi Ngọc lại nói tiếp:
- Chính là Thiên băng địa liệt Khổng Không Chấn...
Nàng vừa dứt lời tiếng nhạc ngựa đến gần hơn. Đồng thời có tiếng chim hót rất êm tai pha lẫn với tiếng nhạc ngựa.
Triển Phi Ngọc ồ lên một tiếng rồi nói:
- Đại thư tại hạ cũng đến đó.
Rồi nàng lại ngơ ngác nói tiếp:
- Ô hay! Dường như không phải là đại thư.
Vị Quân Hiệp vội hỏi:
- Hay là lệnh đường đó chăng?
Triển Phi Ngọc lắc đầu đáp:
- Công lực người nầy so với mẫu thân tại hạ còn có phần cao hơn.
Vị Quân Hiệp lại càng hoang mang, mồ hôi trán thoát ra đầm đìa nói:
- Hay là... tam muội cô nương?
Triển Phi Ngọc đáp:
- Đúng hắn rồi!
Vị Quân Hiệp chân tay luống cuống không biết làm thế nào.
Giữa lúc ấy bỗng thấy một đại hán thân hình rất cao lớn, tay lắc một chiếc chuông vàng lấp loáng, người gã cao ngất ngưởng mà mau lẹ như nước chảy mây trôi, đang lẹ làng tiến về phía trước. chỉ trong chớp mắt gã đã đến trước mặt Triển Phi Ngọc. đại hán thộn mặt ra la lên:
- Ồ! Nhị muội! Sao nhị muội cũng ở đây? Hay là Phạm lão tặc?
Gã chưa dứt lời thì ngó thấy Vị Quân Hiệp. Đột nhiên gã biến sắc quát hỏi:
- Thằng giặc này mi chưa xuống chầu Diêm Vương ư?
Gã giao bàn tay hộ pháp lên phóng chưởng đánh xuống đầu Vị Quân Hiệp.
Vị Quân Hiệp thấy đại hán này trạc vào bốn mươi, ăn mặc dị dạng chẳng ra nhà sư mà cũng chẳng ra đạo sĩ. Mặt gã thớt thịt lằn lèo, lưỡng quyền nhô ra. Chàng lại thấy gã gọi Triển Phi Ngọc là nhị muội thì biết ngay là gã đứng đầu Tần lĩnh Tam tà tên gọi: Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn.
Vị Quân Hiệp còn đang để ý ngõ Khổng Không Chấn thì gã đã vung chưởng đánh xuống đầu mình gần tới nơi rồi.
Khổng Không Chấn ra tay lẹ quá khiến Vị Quân Hiệp không biết đường nào mà tránh. Chàng đứng ngẩn người ra. Một luồng lực đạo chụp xuống vào đầu chàng, bên tai chàng bỗng nghe tiếng hai chị em Triển Phi Ngọc và Triển Phi Yến thét lên lanh lảnh:
- Thư phu điên rồi ư? Sao lại không dừng tay?
Khổng Không Chấn ra tay đã mau lẹ, thu về càng mau lẹ hơn. Gã đang phóng chưởng nửa vời, bàn tay ở trên không đột nhiên dừng lại thu chưởng về ngay được.
Vị Quân Hiệp ngẩng đầu lên thấy Khổng Không Chấn đã thu chưởng về lúc bàn tay gã chỉ cách đầu mình một thước. Chàng nhìn rõ bàn tay gã biến đỏ ra đen không nhất định, chàng biết ngay là độc chưởng của gã thật lợi hại vô cùng. Diễn biến mau lẹ quá khiến chàng không đủ thời gian mà phát sợ nữa. người chàng toát mồ hôi lạnh ngắt và đột nhiên thấy hai bàn tay mình bị người ta nắm giữ rồi một sức mạnh kéo chàng lùi lại phía sau.
Khổng Không Chấn buông tay xuống hỏi:
- Nhị muội, Tam muội! Tại sao hai người lại kéo y ra?
Vị Quân Hiệp bấy giờ mới nhìn sang hai bên thì mé tả có Triển Phi Ngọc, mé hữu có Triển Phi Yến, mỗi người nắm một cánh tay mình.
Chàng vội dằng tay phải ra, khoa chân bước sang bên trái nửa bước.
Triển Phi Yến ngẩn người ra, sắc mặt biến đổi. nàng chưa nói gì thì Triển Phi Ngọc đã lên tiếng:
- Thư phu! Dù Thư phu cùng Vi Cự Phu có điều gì xích mích với nhau nhưng cũng không liên quan gì đến y tại sao Thư phu vừa thấy y đã hạ thủ ngay?
Khổng Không Chấn la lên:
- Thế này thì buồn cười thạt! Sao không liên quan đến hắn?
Chà chà! Ngày nọ suýt chút nữa ta mất mạng về tay hắn, mối cừu hận đó không trả được thì thề chẳng làm người. dù ta có phải Đại thư các ngươi trách mắng ta cũng đành chịu vậy. Thế nào ta cũng phải giết hắn để rửa hận. Thôi hãy cố tránh ra, kẻo ta lỡ đánh phải thì Đại thư các cô tất không tha cho ta đâu!
Thanh âm Khổng Không Chấn như tiếng chuông đồng đập choang choang vào màng tai người nghe ý, nói nhồm nhoàm nên nghe câu được câu chăng. Vị Quân Hiệp nghe ồm ồm chẳng hiểu gì cả.
Khổng Không Chấn nói oang oang hồi lâu, Vị Quân Hiệp mới nhận ra được một điểm là thằng cha này sợ vợ. Chàng dở khóc dở cười lên tiếng nói:
- Khổng bằng hữu! Ông bạn nhận lầm người rồi. Tại hạ chưa quen biết ông bạn bao giờ mà ông bạn nói gì rắc rối thế?
Khổng Không Chấn cười ha hả nói:
- Mi bảo chưa gặp ta bao giờ ư? Thế sao mi biết ta họ Khổng?
Vị Quân Hiệp vốn tưởng Khổng Không Chấn là một tay tà đạo ghê gớm trong võ lâm, nhưng bây giờ chàng nhận ra là người chất phác hồn hậu.
Chàng nhăn nhó cười hỏi:
- Xin hỏi Khổng bằng hữu! Ông bạn tưởng tại hạ là ai?
Khổng Không Chấn lại cười ha hả bắt chước thanh âm của Vị Quân Hiệp nhắc lại:
- Xin hỏi Khổng bằng hữu! Ông bạn tưởng tại hạ là ai? Hừ? Cần Nhật Túy? Mi là quân chó đẻ dù có đốt thành than ta cũng không nhận lầm mi được.
Vị Quân Hiệp kinh ngạc hỏi như người đau phát rên:
- Ông bạn... ông bạn có biết Cần Nhật Túy ư?
Triển Phi Yến dậm chân nói:
Chương trước | Chương sau