Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 13 - Hộp ngọc cùng ngựa sắt vẫn ở trong vòng bí mật

↓↓

Triển Phi Yên nói:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta biết rồi! Má Má ta chỉ bảo người không được mở ra thì người không mở là phải, chứ má má có biểu ta cũng không được mở ra đâu? Vậy ta có thể mở ra coi một chút. Nhưng lúc ta mở hộp ngươi phải tránh xa đừng có nhòm trộm nghe!


Vi Quân Hiệp đã biết Triển Phi Yên là con người ngang ngược tai quái, không có lời lẽ nào cản trở được dù mình có nói gì cũng vô ích. Vả lại vật này của mẫu thân nàng, để nàng coi một chút cũng chẳng có gì quan hệ cho lắm.


Chàng chỉ hậm hực trở gót quay đi.


Triển Phi Yên cười khanh khách mở hộp ra coi.


Vi Quân Hiệp bỗng thấy nàng la lên một tiếng:


- Ái chà!


Thanh âm của nàng rất kỳ quái, Vi Quân Hiệp không nhịn được quay đầu lại xem thì thấy cặp mắt nàng đương nhìn vào cái hộp, vẻ kinh dị lộ ra nét mặt. Nhưng vì cái nắp hộp che đi, nên chàng không nhìn rõ trong hộp đựng vật chi kỳ lạ mà khiến cho Triển Phi Yên kinh dị?


Triển Phi Yên lúc này đã ngửng đầu lên. Nàng đậy nắp hộp lại đánh "tách" một tiếng rồi dơ tay lên ném cái hộp ngay ngắng từ từ bay về phía Vi Quân Hiệp.


Vi Quân Hiệp dơ tay ra đón lấy hộp. Chàng toan cất tiếng hỏi xem trong hộp đựng gì nhưng rồi chàng lại nín nhịn không hỏi nữa, vì chàng biết rằng mỗi lần mình nói ra câu gì là Triển Phi Yên lại nắm lấy cơ hội để diễu cợt mình.


Vi Quân Hiệp trở gót đi luôn. Nhưng Triển Phi Yên chạy theo chàng gọi giựt lại:


- Ô kìa! Nhà Pham Thư Trai ở Nhạc Nam kia mà! Không đến đó nữa ư?


Vi Quân Hiệp không quay đầu lại đáp luôn:


- Không đi, không đi!


Chàng cắm đầu đi thật nhanh nhưng tiếng cười của Triển Phi Yên ở phía sau vẫn vọng lại không ngớt.


Vi Quân Hiệp không nhịn được nữa, đứng dừng lại nói:


- Nếu cô cứ theo tôi hoài, tôi sẽ quay về nói với lệnh đường là không thể đưa hộp ngọc nầy về cho gia phụ nữa.


Triển Phi Yên bật lên trang cười ha hả, rồi kêu to lên:


- Ta cũng là người chớ có phải ma đâu mà người sợ? Trên đường cái quan phải chăng chỉ để cho một mình người đi? Làm sao ta không đi được?


Vi Quân Hiệp nói:


- Cô đi đi! Tôi dừng lại một chút để cô đi trước. Sao cô cũng đứng lại?


Triển Phi Yên cười đáp:


- Người thật là kỳ, không biết phải trái chi hết, chẳng lẽ chỉ mình người được nghỉ chân, ta dừng lại không được hay sao?


Vi Quân Hiệp thở dài than thầm:


- Ả cứ quấy rầy mình mãi thế này thì biết bao giờ về cho đến nơi.


Chàng đành tiếp tục ra đi, chẳng bao lâu đến một thị trấn nhỏ.


Vi Quân Hiệp nóng lòng trở về Lý gia trang để cùng sư thúc hội diện. Nhưng chàng lại tính tìm cách thoát khỏi Triển Phi Yên.


Nghĩ vậy chàng liền đi vào đường lớn trong thị trấn, khi qua một nhà khách sạn chàng chợt nghĩ ra một kế tiến thẳng vào hỏi:


- Chương quỹ! Có phòng nào trống không?


Chàng chưa dứt lời thì phía sau có tiếng Triển Phi Yên vọng lên nhại lại câu chàng hỏi:


- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?


Chưởng quỹ ra đón Vi Quân Hiệp đưa vào một gian phòng hủ lậu trong khách sạn.


Vi Quân Hiệp thở phào một cái nhẹ nhõm. Chàng chắc mẩm Triển Phi Yên không dám vào đây. Nhưng rồi chàng lại nghĩ:


- Cô ả nầy ghê lắm! Việc gì ả cũng dám làm thì biết đâu ả chẳng sấn bừa vào, mình cũng không quản được.


Vi Quân Hiệp vẫn băn khoăn trong dạ. Chàng ngồi đến chừng nửa giờ vẫn không thấy động tịnh gì liền nằm xuống giường đưa mắt ra ngoài cửa sổ.


Chàng chỉ mong trời chóng tối để đến đêm lẻn ra đi cho thoát khỏi tay Triển Phi Yên. Nhưng hôm nay chàng tưởng chừng như ngày dài khác thường, chàng nóng lòng chờ mãi mà không thấy mặt trời xuống núi.


Ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng trông rất rõ. Chàng nóng ruột đứng lên đi tới đi lui trong phòng. Đột nhiên ở phòng bên chỉ ngăn bằng một tấm vách vang lên một tiếng keng.


Vi Quân Hiệp giật mình lẩm bẩm:


- Bên kia chắc lại là Triển Phi Yên. Ả đã trọ ngay phòng bên thì nửa đêm nay liệu mình có đi thoát được không?


Chàng dừng lại nghe nóng, lại mấy tiếng keng keng nữa vang lên không ngớt. Động tính hiếu kỳ chàng muốn ngó trộm sang phòng bên xem Triển Phi Yên đang làm gì?


Vi Quân Hiệp thấy vách ngăn có một kẽ thủng, liền nhẹ nhàng tiến lại gần, để mắt nhìn qua kẽ hở sang phòng bên. Thoạt tiên chàng thấy trên bàn có để đĩa đèn dầu đang cháy. Một người vừa cao, vừa gầy cúi đầu xuống bàn, dường như đang chú ý quan sát vật gì ném xuống bàn. Người này là đàn ông chứ không phải Triển Phi Yên.


Vi Quân Hiệp lại thở phào nhẹ nhõm, lùi lại thì thấy người phòng bên ngồi xuống ghế.


Y vừa ngồi xuống, Vi Quân Hiệp đã nhìn rõ mặt. Người này thân hình rất cao mà cái đầu nhỏ bé tí tẹo. Té ra lại là chúa đảo Hắc Vân ở Nam Hải tên gọi Quảng Tam Dương.


Vi Quân Hiệp nhìn rõ Quảng Tam Dương rồi lại nhìn đến vật ở trên bàn thì ra là hai con ngựa sắt nhỏ xíu.


Hai con ngựa này to bằng nắm tay. Tuy hình thù hơi khác nhưng vừa trông đã biết ngay nó cùng một loại với con ngựa sắt ở trong tay Lôi Đại Khuê rớt ra mà chàng đã lượm được, và một con nữa trong người Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà Triển Phi Yên đã tìm ra.


Quang Tam Dương ngồi một lúc lại lượm một con ngựa lên lấy ngón tay búng bật lên tiếng keng keng. Y còn lật lên lật xuống xem đi xem lại con ngựa mãi.


Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm:


- Đôi ngựa đó chỉ là có chỗ họ đúc khéo trông giống ngựa thật, chứ có gì lạ mà y lật lên lật xuống coi đi coi lại hoài?


Chàng ngó một lúc rồi trở về giường nằm duỗi thẳng chân ra nghỉ.


Lát sau không hiểu trong lòng chàng băn khoăn thế nào lại đứng dậy. Chàng suy nghĩ: phòng mé tả là Quảng Tam Dương, biết đâu phòng mé hữu chẳng là Triển Phi Yên.


Chàng liền đi lại tường vách phía hữu sờ sang một lúc tìm được kẽ hở lại dán mắt vào coi. Nhưng phòng bên này tối đen như mực, chàng đã hơi yên lòng.


Chàng nóng ruột chờ mãi rồi cũng đến canh ba. Chàng liền nhẹ nhàng mở cửa sổ, tay bám vào thành cửa nhảy ra ngoài.


Chân vừa chấm đất, chàng lún thấp người xuống nấp nghe ngóng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, mới đề khí băng mình chuồn ra ngoài, vượt qua đống cỏ khô, nhảy qua một bức tường thấp, rồi trông về phía trước chạy băng băng.


Chàng chạy liền một lúc được đến bốn năm dặm mới dừng bước! Chàng ngoảnh đầu nhìn lại không thấy có bóng người rượt theo thì trong bụng mừng thầm.


Vi Quân Hiệp toan thở mạnh một hơi thì đột nhiên một bàn tay đặt trên vai bên trái chàng!


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Con gái nhỏ của bố

Con gái nhỏ của bố

- Mẹ nói với bố hộ con nhé! Thật là tồi tệ khi tôi biết mình mang thai ở tuổi

01-07-2016
Đen

Đen

Có những chuyến trở về, để mà đi mãi mãi…   *** Không còn ai nói với tôi về

29-06-2016
Thư chưa gửi chị

Thư chưa gửi chị

Một góc tối trong căn gác nhỏ đơn sơ, một khoảng lặng bao trùm một vùng đất "lắm

23-06-2016

Old school Swatch Watches