Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh - Chương 17 - Đại biến ở chùa Thiếu Lâm

↓↓
Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân gia tăng cước lực nhằm núi Thiếu Lâm thẳng tiến. Chu Cẩm Sơn trong lòng cứ băn khoăn không hiểu lão già cao ốm phó giáo chủ của Thanh Long Bang là nhân vật nào. Lão từ đầu đến cuối không hề động thủ chỉ đứng sau đốc thúc thuộc hạ. Gã nói với Lưu Lệ Quân:


- Tiểu muội có thấy lạ lùng không? Lão phó giáo chủ ấy! Có thể là ai nhỉ?


- Tiểu muội cũng chẳng đoán ra được! Không thấy lão xuất thủ thì làm sao phanh phui được môn hộ của lão...


- Lần này, bọn Thanh Long Bang huy động một lưc lượng lớn như vậy chắc là có một âm mưu gì đây! Nhưng thủy chung chúng ta vẫn chưa biết được giáo chủ của chúng là ai...

bạn đang xem “Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Theo như giang hồ đồn đại, thì lão là Từ Quốc Đạt, sư đệ của Thái Ất Chân Nhân, không hiểu có đúng không?


- Có thể là vậy! - Chu Cẩm Sơn nói - Năm xưa, lúc y cướp một phần của bí kíp Phổ Hiền Đại Sư phóng chưởng còn để lại một mảnh áo...


Hai người vừa đi vừa trò truyện, thoắt đã đến tối liền tìm một chỗ đất bằng phẳng trong rừng để ngủ tam qua đêm. Chu Cẩm Sơn nhặt lá khô rắt xuống cho Lưu Lệ Quân nằm, còn gã thì nằm dịch ra xa một chút... Lưu Lệ Quân mơ màng nói:


- Tiểu huynh, còn nhớ lần trước.


- Phải - Chu Cẩm Sơn đáp - Đã lâu chúng ta mới lại được đi với nhau...


Gã nói nhưng trong lòng bỗng nhớ Vương Sở Hồng, bất giác y sờ tay lên má rồi lẩm bẩm:


- Kỷ niệm lúc luyện kiếm...


Lưu Lệ Quân, thấy gã thì thầm gì đó liền hỏi:


- Chu Ca, anh đang nghĩ tới ai đấy?


Rồi như chợt nhớ ra điều gì đí, ả nói:


- Phải rồi, muội biết huynh đang nghĩ tới một người...


- Muội đừng nói bậy! - Chu Cẩm Sơn nói át đi:


- Huynh đừng tự dối lòng... Muội biết mà! - Lưu Lệ Quân nói giọng hờn dỗi.


- Tiểu muội mồ côi thì làm gì có thể....


- Tiểu huynh đừng có nói dối muội nữa! Muội đã gặp y rồi.


- Gặp ai! Có phải Vương... - Chu Cẩm Sơn buột miệng nói.


- Thấy chưa, dấu đầu hở đuôi, là Vương Sở Hồng, tiểu sư muội của huynh có phải không?


- Đúng rồi! Trước kia hồi còn ở Thần Quyền Môn, Vương cô nương là sư muội của tiểu huynh song là con gái của sư phụ - Gã nói câu này có vẻ đau đớn - Ta và Vương cô nương hồi nhỏ có thân thiết thật nhưng.....


- Nhưng lào sao? - Lưu Lệ Quân hỏi.


- Nhưng chỉ là... tình đồng môn vậy thôi!... Vương cô nương xuất thân danh giá... còn tiểu huynh chỉ là một cô nhi...


- Chu Ca! - Lưu Lệ Quân thốt lên âu yếm - Chu Ca đừng có buồn nữa, tiểu muội không lẽ..... không làm cho Chu ca vui lên được hay sao?


- Tiểu huynh rất vui khi có muội bên cạnh - Chu Cẩm Sơn thành thật nói. - Nhưng muội hãy kể cho huynh nghe chuyện gặp Vương cô nương như thế nào đi.


- ã! Sau khi muội lên khỏi Ngọc Long Sơn, tiểu muội mới vào một thị trấn tới một phạn điếm kiếm cái gì ăn vì lúc ấy đang đói bụng. Đang ăn thì bỗng thấy một đôi nam nữ thanh niên bước vào ngồi ngay bên cạnh.


Chu Cẩm Sơn buồn rầu nghĩ:


Thì ra Vương muội lại đi với Cao Thiên Thái.


- Rồi sao nữa! - Chu Cẩm Sơn gặng hỏi.


- Thoạt đầu tiểu muội cũng chẳng để ý gì đến họ vì thấy cũng chẳng có liên quan gì đến mình cả. Song một lúc sau muội bỗng chú ý lắng nghe xem họ nói chuyện gì vì thấy tiểu cô nương đó nhắc đến tên tiểu huynh....


- Nhắc đến tên mình? - Chu Cẩm Sơn nghĩ thầm - Thì ra Vương muội vẫn còn nhớ đến ta...


- Muội nghe thấy vị cô nương đó nói:


- Cao huynh, nghe đồn thì võ công của Chu Cẩm Sơn bây giờ cao lắm, y đã luyện được...


- Ta chẳng tin - Gã họ Cao lên tiếng - Thằng lõi đó, ta mà gặp thì....


- Sao sư huynh lại nói thế! Sư phụ sai chúng ta tìm y là có y tốt, lão nhân gia đã tha thứ...


- Cũng là tại tiểu muội thôi! Cứ nói tốt cho gã....


- Vì sao lại tại muội! Chu huynh là một người tốt...


- Muội còn gọi gã là Chu huynh nữa hay sao? Hiện nay y vẫn chỉ là một tên phản đồ bị đuổi khỏi Thần Quyền Môn. Chỉ khi nào sư phụ chính thức....


Hai người nói tới đây im lặng không nói thêm gì nữa. Một lát sau vị cô nương kia nói:


- Sư huynh, hay là chúng ta chia làm hai ngã tìm y thì dễ hơn là đi chung hai người thế này, huynh nghĩ sao?


- Không được! - Gã họ Cao lạnh lùng nói - Khi ra đi sư phụ có dặn hai chúng ta phải đi cùng nhau! Vì thế! - Gã kéo dài dọng ra - Cao Thiên Thái này không để Vương Sở Hồng tiểu muội đi một mình được.


- Sau đó họ đứng dậy trả tiền bước ra, tiểu muội mới để ý tới cô nương họ Vương ấy.... Cô ta.... cô...ta thật là xinh đẹp... xem ra qua giọng nói thì có vẻ quan tâm đến huynh lắm đấy....


Chu Cẩm Sơn thở dài, gã nói:


- Lưu muội, dù sư phụ có tha thứ cho ta, dù Vương cô nương có quan tâm đến ta thì chuyện đó cũng chẳng ích gì....


- Sao vậy? - Lưu Lệ Quân ngạc nhiên hỏi.


- Thì muội cũng biết rồi đó. Chính gia gia tiểu muội đã nói ra, Vương Nhất Minh là kẻ thù không đội trời chung của tiểu ca.... Việc y tha thứ cho tiểu ca thực ra chỉ là một ngụy kế.... Không hiểu lão có toan tính gì đây?


Lưu Lệ Quân thấy Chu Cẩm Sơn nói mới sực nghĩ ra. Dù Chu Cẩm Sơn có quyến luyến vị tiểu cô nương kia đi chăng nữa cũng chẳng ăn thua gì cả vì Vương Nhất Minh chính là kẻ đã giết song thân của Chu Cẩm Sơn. Nghĩ thế nên Lưu Lệ Quân yên tâm phần nào. ® nói:


- Chu Ca! Lên Thiếu Lâm xong rồi, chúng ta hãy tới Thần Quyền Môn hỏi cho ra lẽ.


- Đúng vậy! - Chu Cẩm Sơn gật đầu...


- Trả xong mối thù... hai người thế này, huynh nghĩ sao?


- Nhưng! - Lưu Lệ Quân bổng hỏi - Nếu đúng lão Vương Nhất Minh là kẻ giết hại song thân của huynh, huynh dám giết lão không?


Câu hỏi này làm Chu Cẩm Sơn chủ động trong lòng.... Nếu gã ra tay thì thật đau lòng biết bao! Chu Cẩm Sơn còn đang phân vân không biết trả lời sao thì Lưu Lệ Quân đã nói:


- Chu huynh không dám phải không. Bởi vì...... bởi vì... còn Vương cô nương....


- Nếu huynh không làm thì sẽ mang tội bất hiếu với cha mẹ, còn mặt mũi nào đứng trong trời đất.... Dù Vưong cô nương thế nào....


Thấy giọng Chu Cẩm Sơn lộ vẻ đau thương, Lưu Lệ Quân vội nói:


- Tiểu huynh, đừng giận tiểu muội đã nói chuyện không vui nhé. Chẳng qua là....


- Huynh không giận đâu!- Chu Cẩm Sơn nói - Lưu muội bây giờ là người thân thiết nhất của tiểu huynh rồi... Thôi... chúng ta đi ngủ, mai lấy sức còn đi sớm...


Sáng hôm sau, Chu Cẩm Sơn đánh thức Lưu Lệ Quân dậy vì qua một ngày căng thẳng Lưu Lệ Quân mệt mỏi quá sức nên ngủ thiếp đi.... Hai người cứ nhắm hướng Tây thẳng tiến, lúc chiều tối thì thấy núi Thiếu Thất trước mặt. Chu Cẩm Sơn nói với Lưu Lệ Quân:


- Tiểu muội, chúng ta tới nơi rồi... Hãy lên núi mau...


Hai người thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy như bay, thấy bên trong đèn đuốc sáng choang thì lấy làm lạ. Chu Cẩm Sơn khẽ nói:


- Tiểu muội, đêm tối rồi mà sao chùa Thiếu Lâm có vẻ như có việc gì đó khác thường.


Gã toan nói rồi bỗng thò tay bấm Lưu Lệ Quân ra hiệu im lặng.


Quả nhiên Lưu Lệ Quân nhìn thấy từ phía xa có hai bóng đen cũng đang thi triển thuật phi hành lên núi. Căn cứ vào thân pháp của hai bóng đen mà suy đoán thì hẳn chúng cũng vào loại cao thủ. Chu Cẩm Sơn nói thật khẽ với Lưu Lệ Quân:


- Tiểu muội, chúng ta rượt theo hắn đi.


Chẳng mấy chốc Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân đã đuổi kịp hai bóng đen.


Chu Cẩm Sơn luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn đề phòng chúng phát hiện.


Hai gã này củng tỏ ra khá thận trọng. Thỉnh thoảng chúng lại ngoái đầu lại để kiểm tra xem có ai theo dõi không.Những lúc ấy Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân lại ngồi thụp xuống sau những tảng đá nên chúng không thể phát giác được.


Chạy gần đến chùa, hai bóng đen bỗng dừng lại không đi nữa. Lưu Lệ Quân nói - Chu huynh, hình như chúng không có ý định vào chùa thì phải....


Chúng định chờ ai đó.


- Đúng thế! Chúng ta tiến lại gần nghe xem chúng nói gì đi? - Chu Cẩm Sơn trả lời.


Hai người khéo léo lần theo những mỏm đá, tiến lại phía sau hai tên lạ mặt. Cách chừng ba trượng Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân dừng lại. Nên biết rằng với nội lực của Chu Cẩm Sơn hiện thời, những tiếng động dù khẽ đến đâu gã cũng có thể nghe rõ mồm một.


Một lúc sau! Chu Cẩm Sơn nghe thấy một trong hai tên nói:


- Này! Lý huynh chúng ta cứ ở đây chờ hay là vào bên trong?


- Ngươi không nghe giáo chủ dặn hay sao? Vào lỡ bị phát hiện thì hư việc....


- Nhưng đệ thấy sốt ruột quá! Mình vào coi một chút - Gã kia nói - Hơn nữa giáo chủ chỉ căn dặn huynh thôi!


- Ngươi có biết trái lệnh sẽ bị xử thế nào không? Để ta nói cho mà nghe.


- Thôi... Thôi.... - Gã kia vội vã nói - Đệ biết rồi, chỉ cần nói cũng đủ ghê cả người....


- Biết vậy là tốt - Gã kia nói - Phải kiên nhẫn.


- Nhưng.... chúng ta chờ cái gì ở đây mới được chứ? Đệ cùng đi với huynh mà chẳng biết gì cả... Không hiểu ở bên trong....


- Ngươi quá tò mò đấy! - Gã kia lên tiếng - Thậm chí ta cũng không biết chuyệng gì đang xảy ra trong đó nữa...


- Thế thì.... làm thế nào, mà....


- Đồ ngu! Giáo chủ dặn chỉ khi thấy phía tây có lá cờ màu xanh treo lên là về báo! Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi... Hiểu chưa?


Chu Cẩm Sơn giật mình:


- Thì ra trong chùa có nội giám. Không hiểu chúng âm mưu gì đây!


Gã ghé vào tai Lưu Lệ Quân nói:


- Này tiểu muội, bọn này cũng chẳng có gì hơn đâu! Chúng ta lên khống chế chúng rồi vào chùa gấp, may ra có thể phá được âm mưu của chúng...


Lưu Lệ Quân gật đâu, hai người nhẹ nhàng tiến lại chỗ hai tên đại hán đang núp. Chu Cẩm Sơn như một cón én điểm nhẹ chân xuống đất bay vụt lên sau lưng hai tên đại hán sử dụng chiêu thứ hai trong Bát Môn Cầm Nã Thủ Pháp là Nhập Lợi Môn, hai tay tóm vào cổ hai tên đại hán. Hai tên này chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì huyệt "Phong Cương" sau mang tai đã bị điểm trúng, cổ họng cứng ngắc không xoay trở được. Chu Cẩm Sơn nói với chúng:


- Đừng có cục cựa chỉ càng thêm đau đớn, ba tiếng sau huyệt đạo sẽ tự giải khai.


Chu Cẩm Sơn cùng Lưu Lệ Quân nhẹ nhàng tiến về phía cổng chùa đóng kín.Hai người nhảy lên mái điện đi thoăn thoắt vào trong. Gã nhìn thấy ở mé tây nơi Đại Hùng Bửu Điện đèn đuốc sáng choang thì kéo Lưu Lệ Quân tới đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Tứ

26-07-2016 6 chương
Chim manh manh

Chim manh manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện " Rồi sẽ qua hết phải không?") Đừng

25-06-2016
Cái gọi là "Ông xã"

Cái gọi là "Ông xã"

Cái gọi là "ông xã" đó chính là tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên thì sẽ la

25-06-2016
Hà Nội đầu mùa gió

Hà Nội đầu mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hà Nội

25-06-2016

80s toys - Atari. I still have